Chương 2505:
Chí Tôn là sự tồn tại đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới này, mà Phú Thần ở dưới Chí Tôn, cũng không có mấy người dám coi thường.
Tuy Văn Đức Khâm chỉ mới bước một chân vào Phú Thần, nhưng anh ta trở thành cao thủ Phú Thần cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thực lực của anh ta hiện tại, đã vượt qua cường giả Ngưng Khí đỉnh cao bình thường, muốn đối phó với một bạch khấu, còn không phải là dễ như ăn bánh hay sao?
Những thành viên học viện ẩn nấp trong bóng tối đó, thậm chí đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của tay bạch khấu kia.
Mà Lý Bá Toàn thì lại nhìn Văn Đức Khâm một cách rất bất ngờ, anh ta không biết từ khi nào mà Văn Đức Khâm lại có thực lực bậc này.
Thực lực tiến nửa bước vào Phú Thần, tản ra uy áp mạnh mẽ, dội về phía Trương Thác.
Đối mặt với uy áp như vậy, Trương Thác không có bất cứ hành động nào, mà vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
“Sao thế, không nhúc nhích được sao?” Văn Đức Khâm cười lạnh: “Lôi ngạo khí vừa rồi của cậu tra đi, lôi sự tự tin vừa rồi của cậu ra, cho tôi biết rốt cuộc ai mới là phế vật!”
Trương Thác vẫn không lên tiếng như cũ, mà thản nhiên đứng ở nơi đó.
“Nào, nói chuyện đi, nói cho tôi biết!” Văn Đức Khâm giãm lên một bước, gia tăng áp lực lên người Trương Thác.
Linh khí điên cuồng quanh quẩn ở cửa vào khách sạn, khiến người qua đường đều cảm giác được điểm đáng sợ của linh khí đó, tất cả đều lùi lại thật xa.
“Linh khí đáng sợ quá! Rốt cuộc là cấp bậc gì vậy?”
“Ngưng Khí, ít nhất là Ngưng Khí!”
“Không, giáo viên ở học viện của tôi là Ngưng Khí hậu kỳ, nhưng cũng không sở hữu uy áp khủng khiếp như vậy, người này sắp bước vào Phú Thần rồi!”
Đủ loại tiếng bàn luận khác nhau vang lên, nghe được những âm thanh này, khiến Văn Đức Khâm cảm thấy vô cùng dễ nghe.
“Nói đi, nói cho tôi biết ai mới là phế vật!” Anh ta hét lớn một tiếng.
Trương Thác vẫn luôn đứng im bất động đột nhiên giơ cánh tay lên, gãi gãi cái ót, đáp với giọng điệu tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Kỳ ghê, anh rống to ở đây làm cái gì? Không phải là tôi đang đợi anh ra chiêu hay sao? Kết quả một lúc lâu anh lại chẳng làm ra một chút động tác gì cả, chỉ biết tức giận một cách vô lực như vậy thôi sao?”
Đợi tôi ra chiêu?
Lời nói của Trương Thác khiến Văn Đức Khâm sững sờ, uy áp của linh khí mạnh mẽ đến vậy mà cậu không cảm giác được sao? Còn đợi tôi ra chiêu?
“Ôi!” Trương Thác thở dài một tiếng: “Nếu anh không ra tay, vậy thì tôi tới nhé.”
Trong nháy mắt hai chữ “tới nhé” vừa dứt, tia khí màu tím đã phun ra từ phía sau Trương Thác.
Nguồn linh khí còn đang tung hoành trong không khí vừa rồi đó, bởi vì sự xuất hiện của tia khi màu tím này mà lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Mà trong nháy mắt tia khí màu tím đó hiện ra, Văn Đức Khâm đứng ở phía trước Trương Thác, cả người bay ngược ra sau năm sáu mét, rồi rớt bịch xuống đất, thứ đã đánh bay ‘Văn Đức Khâm về sau, hoàn toàn là uy áp mạnh mẽ sinh ra từ tia khí màu tím kia.
Nếu Trương Thác đã quyết định xây dựng tên tuổi của Đảo Quang Minh, vậy thì lúc này anh cũng không cần phải che giấu thực lực nữa, Đảo Quang Minh không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng chắc chắn phải khiến người kinh sợ!
Trong nháy mắt tia khí màu tím này xuất hiện, trái tim của những thành viên học viện đang ẩn nấp trong bóng tối đó, đột nhiên nhảy lên.
“Đây! Đây là!”
“Phú Thần đỉnh phong!”
“Trời ơi! Uy áp mạnh mẽ này! Vậy mà bạch khấu… bạch khấu này, lại là cường giả đỉnh cấp!”
“Điên rồi! Chắc chắn là tôi bị điên rồi! Bạch khấu là Phú Thần đỉnh phong!”