Bảy vị cao thủ Phú Thần của học viện, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bọn họ rõ ràng không ngờ sự nhường bước của mình lại đổi lấy hành động được nước làm tới của đối phương.
“Vẫn là câu nói kia” Trương Thác cầm thần kiếm màu tím trong tay: “Không phục thì tới, tôi tiếp hết!”
Một câu tôi tiếp hết khiến bảy vị cao thủ cảnh giới Phú Thần ở giữa không trung, không người nào dám cử động, bảy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều cùng nhìn ra được vẻ nặng nề trong mắt của đối phương. Hôm nay có ra tay hay không đây?
Không ra tay, thì sẽ mất sạch mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy.
Mà ra tay thì sao? Trước không nói bảy người bọn họ có tự tin chém chết Trương Thác hay không, mà điều khiến bọn họ để ý hơn, vẫn là Đảo Quang Minh trong miệng của anh. Đây là một thế lực chưa bao giờ từng nghe nói tới, cụ thể có lai lịch gì, có bao nhiêu cao thủ? Nếu chỉ có một người như vậy thì bọn họ cũng không sợ, nhưng nếu nhiều thì sao?
Mười mấy năm trước, không phải cũng có một thế lực thần bí đột nhiên chui đầu ra tự xưng là thế giới thần thánh, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, cao thủ liên tiếp ra đời, một bước nhảy vọt trở thành một trong những thế lực mạnh nhất ở nền văn minh tâm Trái Đất hay sao? Ngay cả đại khu cũng không dám tùy tiện đắc tội với thế giới thần thánh!
Bảy người ở học viện hít một hơi thật sâu, cho dù nói như thế nào thì hôm nay muốn yên ổn, e rằng rất khó. Hiện giờ có nhiều người đang nhìn như vậy, nếu một mực chọn thoái nhượng, thì mặt mũi của học viện sẽ mất sạch. Hiện giờ bọn họ phải bất chấp khó khăn mà xông lên Ngay khi bảy người trong học viện định ra tay, thì Trương Thác lại lên tiếng.
“Ngoại trừ học viện ra, người của cường đạo cũng nghe cho rõ đây. Từ hôm nay trở đi, thủ lĩnh cường đạo dù lớn hay nhỏ ở xung quanh thành Bắc Hà, tất cả đều phải quy thuận Đảo Quang Minh tôi. Trong vòng ba ngày, tôi sẽ tìm tới gõ từng cái cửa, người không quy thuận thì giết không tha!”
Giọng nói của của Trương Thác vang vọng khắp trời đất, mỗi một người đều nghe được rất rõ ràng.
Bảy người ở học viện đang định ra tay đột nhiên dừng lại, vốn bọn họ định bất chấp khó khăn xông lên, nhưng hiện tại nhìn thấy Trương Thác đã chuyển mũi nhọn, nhắm vào cường đạo, lập tức cho bọn họ một lối thoát.
Một cao thủ Phú Thần ở học viện hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một Đảo Quang Minh, nếu cậu thật sự có bản lĩnh, thì hãy xử lý cường đạo bên ngoài thành Bắc Hà này đi, đồng thời bảo vệ của cải của nhân dân an toàn đi, vậy học viện chúng tôi sẽ thay đổi một vài quy tắc, thế nào?”
“Không sai!”
“Mong rằng nơi được gọi là Đảo Quang Minh này của cậu, đừng khiến chúng tôi thất vọng!”
Những cao thủ Phú Thần này nói xong, cơ thể lập tức biến mất, bọn họ sợ sẽ cho anh cơ hội đạp lên mặt mình tiếp, nên trực tiếp rời đi, trở về nghĩ đối sách tiếp.
Cao thủ học viện rời đi, không người nào dám giẳng co với Trương Thác nữa, những thành viên cường đạo ẩn nấp trong bóng tối đó hiển nhiên không dám thò đầu ra ngoài.
Đầu của Văn Đức Khâm đó lăn sang một bên, đã chứng tỏ thái độ của anh.
Gương mặt của Úc Trí Doãn giấu bên dưới lớp mặt nạ bởi vì hưng phấn mà trở nên vặn vẹo. Trương Thác lớn tiếng quát lùi cao thủ học viện! Quát lùi bảy vị Phú Thần! Vô cùng khủng khiếp! Vậy mà mình lại may mắn được đi theo một vị cao thủ như vậy! Lúc này trái tim của Úc Trí Doãn đập thình thịch, không sao dừng được.
Hoàng Trạch Minh nhìn Trương Thác đứng ở nơi đó, không chút sợ hãi, hai tay ông ta run lên đầy kích động, trong miệng lẩm bẩm: “Là như vậy! Là như vậy! Cách làm cũng giống y như năm đó! Loại cảm giác này lại trở về rồi! Toàn bộ khu Vạn Sơn sẽ vì chuyện này mà chấn động! Không! Không chỉ khu Vạn Sơn! Không chỉ dừng lại ở khu Vạn Sơn! Mình không chờ đợi uổng phí, tất cả đều đáng giá, tất cả đều đáng giát”
Từ đêm nay trở đi, ba chữ Đảo Quang Minh sẽ trở nên quen thuộc với người dân trong thành Bắc Hà.
Cấp cao của ba học viện lớn, sẽ tổ chức một cuộc họp thường kỳ khẩn cấp, bởi vì Đảo Quang Minh.
Mà người của cường đạo cũng nhanh chóng rời khỏi thành, mang tin tức này về các ngọn núi.