Trương Thác chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, điều anh muốn làm cũng chính là cuồng vọng, muốn bao nhiêu cuồng vọng thì có bấy nhiêu cuồng vọng, nếu không chỉ dựa vào danh xưng Đảo Quang Minh mà muốn tạo thế lớn thì rất khó.
“Ranh con, cậu thật sự muốn sống mái với tôi hả?” Sắc mặt của ngài Ngưu âm trầm giống như có thể chảy ra nước.
Trương Thác nhún vai đáp.
“Sao thế, chẳng lẽ ở thành Bắc Hà này chỉ có ngài Ngưu ông muốn giết ai thì giết hả? Người của ông hai lân xâm nhập nhà tôi, ông nói xong là xong à?”
“Nói đi, cậu muốn như thế nào?” Cơ thể của ngài Ngưu đã vì tức giận mà run rẩy.
“Chuyện mà tôi muốn thì tôi đã làm” Trương Thác quay người nhanh chân rời đi, giọng nói truyền đến.
“Lấy đầu hai thuộc hạ của ông, xem như là giá cho hai lần xâm nhập nhà tôi, tiếp theo muốn chơi như thế nào chính là nhìn ngài Ngưu ông.”
Vẻ mặt ngài Ngưu dữ tợn, cắn răng ken két.
“Đồ chán sống!”
Mười ba thuộc hạ còn lại của ngài Ngưu nhao nhao làm ra hành động muốn ra tay.
“Không vội” Ánh mắt của ngài Ngưu nhìn chăm chăm bóng lưng của Trương Thác.
“Người này sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, nhưng không phải hiện tại, chúng ta đi thôi”
Ngài Ngưu nói xong bèn phất tay dẫn người rời đi.
Dáng vẻ tự tin này của Trương Thác quả thật khiến cho.
trong lòng ngài Ngưu cảm thấy sửng sốt, nếu như bây giờ ra †ay, ngay cả ngài Ngưu cũng không dám chắc chính mình có thể bắt được người này hay không, hiện tại thế cục của thành Bắc Hà này không thích hợp để gây thù, hơn nữa tối hôm nay còn có một bữa tiệc quan trọng cần tham dự, không có thời gian lãng phí ở chỗ này, cậu ta không thức thời thì sớm muộn gì cũng khiến cậu ta phải thức thời.
Trương Thác đi về nhà, ông lão bày bàn cờ ở trước cổng khu dân cư này đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi Trương Thác về đến nhà, anh thảnh thơi nằm trên ghế sofa, tiếp tục xem tivi, giữa chừng Hoàng Trạch Minh gọi điện thoại cho Trương Thác, nói cho Trương Thác biết, tối hôm nay ông ta đã hẹn các thế lực lớn nhỏ trong thành Bắc Hà này đến khách sạn Uyển Thanh để tổ chức một bữa tiệc, thời gian là tám giờ tối, bữa tiệc này là do Trương Thác yêu Trương Thác nhìn đồng hồ, bèn đồng ý.
Đến xế chiều, Trương Thác rửa rau nấu cơm, sau đó lúc mùi thơm bay khắp nơi, Y Ngọc Điệp nhấn chuông cửa.
Vẫn như cũ là bốn món ăn một bát canh, có Y Ngọc Điệp ở chỗ này, ngay cả nước canh cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như không phải ít nhiều còn cố ky đến hình tượng của mình, Y Ngọc Điệp tuyệt đối có thể liếm sạch cái đĩa này.
“Cô là quỷ chết đói đầu thai à?” Trương Thác nhìn thấy đĩa thức ăn không còn sót lại chút cặn nào, trợn trắng mắt.
Lúc ăn cơm Y Ngọc Điệp giống như hổ đói vậy, chờ đến khi ăn xong, mới cảm thấy thẹn thùng, ánh mắt vẫn luôn hướng về một hướng khác, không dám nhìn thẳng vào Trương Thác.
Trương Thác ném bát đũa vào máy rửa bát, vươn vai một cái, nói với Y Ngọc Điệp.
“Được rồi, ăn cũng đã ăn rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi hay không?”
“Chuyện đó…” Y Ngọc Điệp nhìn về phía Trương Thác, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Một lát nữa anh bận chuyện gì à?”
“Sao thế?” Trương Thác hỏi ngược lại.
“Chính là…” Y Ngọc Điệp đột nhiên cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu.
“Tôi muốn để anh theo giúp tôi đến một buổi tụ hội, nghe.
nói có một nhân vật lớn sẽ xuất hiện trong buổi tụ hội này, anh cũng biết rồi đó, hiện tại tôi và ngài Ngưu không hợp, tôi nhận được sự giúp đỡ của bạn bè mới có tư cách tham dự bữa tiệc này, chính là muốn đứng về một phe với nhân vật lớn kia, nhưng một mình tôi có chút không dám đi, cho nên tôi muốn..”