“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng” Trương Thác nâng tay phải lên đặt ở trước mặt mình.
“Không quỳ, tôi sẽ chặt đầu của anh”
Mông Sơn Đạt chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, toàn bộ phần lưng trong nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Hai chân Mông Sơn Đạt đang không ngừng run lên, anh ta quay đầu nhìn về phía ngài Ngưu, vừa khéo, vừa rồi ngài Ngưu vẫn còn đứng sau lưng anh ta, lúc này chẳng biết đã đi xa từ khi nào.
“Anh quỳ hay không quỳ?”
Giọng nói của Trương Thác lại một lần nữa vang lên.
Mông Sơn Đạt không ngừng hít sâu mấy hơi, ánh mắt của anh ta đã không dám nhìn Trương Thác nữa, khẽ lắc đầu.
“Tôi không…”
“Được rồi, tôi đã biết sự lựa chọn của anh” Trương Thác đột nhiên vươn một tay ra bóp cổ Mông Sơn Đạt.
“Nói thật tôi rất thưởng thức loại người có gan như anh, không tệ”
Gương mặt của Mông Sơn Đạt nhất thời đỏ lên, hai tay vô thức túm lấy cổ tay Trương Thác.
“Nếu như có kiếp sau, hy vọng anh còn có thể giữ vững sự gan dạ này” Khóe miệng Trương Thác cong lên, sau đó dùng tay bóp cổ.
“Rắc”
Một âm thanh vang dội khiến cho toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên tính.
Một giây trước Mông Sơn Đạt còn đang giãy dụa trong tay Trương Thác, lúc này đã hoàn toàn co quắp, đầu lệch sang một bên, hai mắt trừng to nhìn về phía trước, nhãn cầu nhô ra, tràn đầy tia máu màu đỏ.
Trương Thác vung tay lên, giống như ném đồ bỏ đi, ném Mông Sơn Đạt trong tay sang một bên, sau đó tiện tay cầm khăn trải bàn của tiệc đứng lau, lên tiếng.
“Có đôi khi tôi cảm thấy rất khó hiểu, người không có thực lực sao lại thích ầm ï như thế? Rốt cuộc họ lấy đâu ra tự tin đấy!”
Trong bữa tiệc lặng ngắt như tờ, mỗi người đều nhìn về phía Trương Thác và Mông Sơn Đạt đã tắt thở kia, đây chính là cậu chủ nhà họ Mông đấy, cứ như thế chết đi trước mặt mọi người, người đàn ông kia điên rồi à, ngay cả người nhà họ.
Mông cũng dám giết, hơn nữa còn là trong trường hợp như thế, trước mặt bao nhiêu người như vậy lại dám vả mặt nhà họ Mông.
Trương Thác nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt của mọi người, anh đều thấy được rõ ràng.
Trương Thác mỉm cười quay người mặt hướng về phía lối vào của bữa tiệc, nhanh chân đi đến, anh để Hoàng Trạch Minh tổ chức bữa tiệc này, đơn giản chính là muốn xem qua, thế cục bên trong thành Bắc Hà này rốt cuộc là như thế nào mà thôi, hiện tại cũng đã xem qua, chính mình chỉ làm thịt một con cháu nhà họ Mông, hơn nữa thực lực chỉ có cảnh giới ngưng khí. Thế mà đã khiến cho đám người này không thể tưởng tượng nổi, không thiếu cao thủ phú thần, nhưng từng người lại sợ hãi một vãn bối ngưng khí, xem ra cái gọi là uy nghiêm của gia tộc đã xâm chiếm lòng người.
Nhìn từ điểm này, Trương Thác cho rằng những người này còn chẳng bằng một số thế lực ở mặt đất, lúc đối mặt với đệ tử của gia tộc lớn, những thế lực kia cũng không có bộ dạng như thế. Hiện tại nhìn qua nền văn minh tâm trái đất rất phát triển, thế nhưng tư tưởng lại có chút hướng về xã hội phong kiến, thành viên của gia tộc lớn, nhất định không thể đắc tội.
Một hệ thống văn minh như này, nói thật, Trương Thác cho rằng còn dễ đối phó hơn những gì anh tưởng tượng.
Sau bữa tiệc này, đối với Trương Thác mà nói, tham gia hay không tham gia, đều không có ý nghĩa gì, có thời gian còn chẳng bằng về nhà xem tivi.