“Lựa chọn rất tốt, chuyện đầu tiên tôi muốn cô làm là đi giải quyết ngài Ngưu”
“Giải quyết ngài Ngưu?” Y Ngọc Điệp sững sờ.
“Ừ” Trương Thác khẽ gật đầu.
“Chẳng lẽ người từng trêu chọc cô, không nên bị giải quyết sạch ư?”
Y Ngọc Điệp nghe thấy thế, cơ thể chấn động mạnh một cái, cô ta không phải người ngu, thời gian dài lăn lộn trong giới giải trí, so với những người khác, thứ mà cô ta nghĩ được càng thêm nhạy bén hơn, những lời mà người đàn ông này vừa nói chính là, người trêu chọc đến Đảo Quang Minh đều sẽ bị giải quyết, anh muốn thông qua cô ta khiến cho tất cả mọi người đều biết, Đảo Quang Minh không chỉ làm thịt đám cường đạo, mà bao gồm tất cả người bên trong thành Bắc Hà này, cũng không ai có thể đi trêu chọc Đảo Quang Minh, Đảo Quang Minh này muốn xưng bá ở toàn bộ thành Bắc Hà.
“Nào, ăn cơm đi” Trương Thác mỉm cười.
Hôm nay toàn bộ thành Bắc Hà rơi vào hỗn loạn tưng bừng, mà đám cường đạo bên ngoài thành Bắc Hà sau khi biết được tin tức nhà họ Mông bị Đảo Quang Minh diệt đều há to miệng. Nhà họ Mông là một sự tồn tại như thế nào, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, nhà họ Mông rất mạnh, bá chủ một phương ở thành Bắc Hà, nhưng nói bị diệt là bị diệt, Đảo Quang Minh mà bọn họ đi theo, rốt cuộc là một sự tồn tại thần bí như thế nào.
Quản lý cấp cao của ba học viện lớn mở hội nghị khẩn cấp, bàn bạc chuyện liên quan đến thành Bắc Hà.
Trước cửa một sòng bạc lớn nhất ở thành Bắc Hà, một chiếc xe đua với tạo hình siêu ngầu đỗ lại, cửa xe mở ra, một Y Ngọc Điệp mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện, cùng với Trương Thác từ trên xe đi xuống, chẳng qua Trương Thác mang theo một chiếc mặt nạ quỷ.
Vào lúc này đây, Y Ngọc Điệp không còn dáng vẻ chật vật như trước nữa, mái tóc dài xõa xuống, phong thái trác tuyệt, vết máu bầm trên mặt cũng biến mất, cô ta sải bước nhanh chân đi đến chỗ cửa sòng bạc.
Trương Thác đi theo sau lưng Y Ngọc Điệp.
Trong nháy mắt khi Y Ngọc Điệp xuất hiện, đám truyền thông đã đợi sẵn cô ta cả một ngày lập tức giống như chó sói đói nhìn thấy thức ăn, nổi điên lao đến.
“Y Ngọc Điệp, xin hỏi chuyện nhà họ Mông lần này có liên quan gì đến cô”
“Nhà họ Mông kia là vì cô mà bị diệt à?”
“Có phải cô đã gia nhập vào Đảo Quang Minh?”
Hết vấn đề này đến vấn đề khác nhao nhao mà đến.
Y Ngọc Điệp vẫn duy trì nụ cười mỉm trước mặt ống kính, khí thế mạnh mẽ từ trên người cô ta tỏa ra, là một ngôi sao điện ảnh, cô ta biết nên lấy một tư thái như thế nào để thể hiện sức hút của mình.
Y Ngọc Điệp đi vào bên trong cửa sòng bài, những truyền thông đó cũng muốn đi theo vào, nhưng tất cả đều bị ngăn cản.
“Ngài Ngưu đâu?” Y Ngọc Điệp vừa vào sòng bạc đã lập tức lên tiếng hỏi.
Một nhân viên tạp vụ cung kính trả lời.
“Ngài Ngưu đang ở bên trong phòng làm việc, bây giờ tôi sẽ đi…”
“Không cần” Y Ngọc Điệp trực tiếp cắt ngang lời nhân viên tạp vụ, sau đó nhanh chân đi đến chỗ văn phòng của ngài Ngưu.
Bên trong văn phòng xa hoa lộng lẫy, ngài Ngưu cau mày, ông ta làm sao cũng không nghĩ rõ, Y Ngọc Điệp này rốt cuộc làm cách nào lại móc nối được quan hệ với Đảo Quang Minh, hơn nữa cách làm của Đảo Quang Minh quả thật khiến cho ngài Ngưu hoàn toàn không dự đoán được, vốn dĩ ông ta cho rằng, Đảo Quang Minh này chỉ là một sự tồn tại có thể nhúng †ay vào một số chuyện giữa thành Bắc Hà và học viện, giống như Hoàng Trạch Minh vậy, điểm khác biệt chính là, Đảo Quang Minh có thể hạn chế cường đạo ở một mức độ nhất định, nhưng hiện tại xem ra, sự việc hoàn toàn không như thế, Đảo Quang Minh muốn tham gia vào mọi chuyện của thành Bắc Hà.