Đám cường đạo ở bên ngoài thành cũng nghe ngóng được tin tức bên trong thành Bắc Hà, khi tin tức hai Chí Tôn xuất hiện truyền ra ngoài, mỗi người đều vô cùng hưng phấn.
Thanh danh của Đảo Quang Minh lập tức truyên ra khắp toàn bộ thành Bắc Hà, hai đại Chí Tôn đấy! Dân chúng thành Bắc Hà chưa từng thấy nơi này có Chí Tôn xuất hiện, lần này thế mà có hai người, Đảo Quang Minh đã trở thành đề tài buôn chuyện của dân chúng trong lúc rảnh rỗi.
Uy danh của Đảo Quang Minh cứ như vậy được truyền ra trong những buổi tán gẫu, sau khi chuyện này xảy ra được ba ngày, dân chúng thành Bắc Hà phát hiện, ba học viện lớn cũng không làm ra bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến cho bọn họ hiểu, hiện tại ba học viện lớn có được bối cảnh chính phủ cũng không dám đối đầu với Đảo Quang Minh.
Trong ba ngày này, danh tiếng của Đảo Quang Minh nhanh chóng tăng lên, sự tồn tại của hai đại Chí Tôn khiến cho mỗi người đều có nhận thức về thực lực của Đảo Quang Minh.
Đương nhiên cũng có một vài lời đồn bất lợi cho Đảo Quang Minh, ví dụ như Đảo Quang Minh tự định quy củ, muốn giết người nào thì giết người đó, dưới sự bao trùm của thế lực này, mỗi người đều không được sống yên ổn.
Nhưng khi tin tức này truyền ra, có rất nhiều dân chúng và thương nhân phản đối.
“Người bị Đảo Quang Minh giết đều là những kẻ vô cùng hung ác”
“Ngài Ngưu kia xây dựng sòng bạc, xem mạng người như cỏ rác, sỉ nhục phụ nữ nên sớm bị “Đúng đó, nhà họ Mông cũng thế, điệu bộ của con cháu nhà họ Mông thật khiến người ta ghê tởm, bọn họ có hành vi gì, trên dưới dân chúng trong thành Bắc Hà đều rõ như ban ngày, mọi người giận mà không dám nói gì mà thôi, bây giờ có Đảo Quang Minh ra mặt, diệt đi nhà họ Mông, giết gà dọa khi, đám cậu chủ quần là áo lượt đó, bây giờ đều thu liễm hơn rất nhiều, dù sao tôi cảm thấy sống thoải mái hơn”
“Đúng thế, có sự tồn tại của Đảo Quang Minh, đám cường đạo xung quanh đều rất biết điều, hiện tại đội xe vận chuyển của chúng tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng đến sự tồn tại của cường đạo, lần trước tôi đi mua bán, tôi kể chuyện này.
cho bạn tôi nghe, ông ta căn bản không tin, ở khu Vạn Sơn này còn có một thành trấn không tồn tại cường đạo”
“Các người không nghe thấy Hoành Sơn Thất Thái Bảo càng lúc càng ầm ï lật trời à, một số cường đạo bên ngoài thành trấn đã giết vào trong thành rồi, máu chảy thành sông, bây giờ các người có thể an bình như thế, tất cả đều là nhờ phúc của Đảo Quang Minh, chờ các người đến những thành trấn bị đám cường đạo quấy nhiễu nhìn xem, các người sẽ biết mình hạnh phúc đến nhường nào rồi”
Đủ loại bàn tán truyền ra, ở thành Bắc Hà này, Đảo Quang Minh đã có uy danh nhất định.
Thời gian ba ngày này, Trương Thác vẫn luôn đợi ở trong nhà, bình tĩnh nhìn tình hình phát triển, hiện tại lửa đã được đốt, gió đã thổi, tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Mà trong ba ngày này Y Ngọc Điệp vẫn luôn ra ngoài, cô ta đã gặp gỡ không ít người, vốn dĩ ở trong mắt những nhân vật lớn kia, cô ta chỉ là một diễn viên mà thôi, bây giờ lắc mình biến hóa trở thành người phát ngôn của Đảo Quang Minh, khiến cho những nhân vật lớn kia đều phải đối đãi cẩn thận, loại tương phản về thân phận này, rất nhiều người đều nhìn trong mắt, trong lòng cảm thấy hâm mộ, thậm chí có người còn đã âm thầm nghe ngóng phải làm sao để gia nhập vào Đảo Quang Minh.
Trong ba ngày này Hoàng Trạch Minh cũng đã hỏi thăm ý kiến của Trương Thác, có muốn nhân cơ hội này tuyển thêm nhiều người không, nhưng bị Trương Thác từ chối.
Hiện tại Đảo Quang Minh ở trước mặt người khác, quan trọng nhất cũng chính là thần bí, chỉ có giữ vững loại cảm giác thần bí này mới có thể khiến người ta kính sợ.
Trương Thác ra khỏi nhà, đi đến cửa khu chung cư, lại thấy ông lão tìm người ta đánh cờ lúc trước, có thể nhìn ra được ông lão này vô cùng nhàm chán, muốn tìm người chơi cờ, nhưng hoàn toàn không ai chơi cùng ông ta.
Trương Thác nhìn thấy ông lão bèn quay đầu bước đi, thế nhưng vẫn chậm, bị ông lão kia liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
“Chàng trai trẻ, cậu đừng chạy!” Ông lão nhìn thấy Trương Thác, trong nháy mắt đã ôm bàn cờ lao đến chỗ Trương Thác.
“Nhanh, chơi một ván với tôi”
“Không được, tôi còn có việc” Trương Thác vội vàng xua tay từ chối, bước chân không ngừng.