Trương Thác vô địch trong Phú Thần, lúc ngưng tụ ra Diệt Thế Ma Kiếm này xong, ngay cả cảnh giới Khống Linh đều không thể coi thường!
Trương Thác cầm thần kiếm màu tím trong tay, dùng lực múa may, động tác múa vô cùng đơn giản này khiến băng tinh ngưng kết trên tòa nhà xung quanh, lúc này toàn bộ bị nghiền nát!
Kiếm quang chỉ chít, đầy trời, cũng đều biến mất ở dưới kiếm quang màu tím này.
“Tên nhóc, chiêu thức này của cậu từ đâu mà ral” Tà Thần phát ra âm thanh thán phục: “Đây không phải chiêu thức thuộc về bất cứ Anh Linh nào, chiêu thức này có thể giết Anh Linh!”
Trương Thác nhìn thấy rõ, sau khi mình vung một kiếm này ra, Anh Linh ở phía sau Kiếm Danh Sơn lộ ra biểu cảm hoảng sợ, một kiếm này khiến Anh Linh của Kiếm Danh Sơn sợ hãi!
“Sư huynh, em tới giúp đỡ anh!” Kiếm Thanh Loan đứng ở một bên không thể tiếp tục chờ đợi, cô ta phi thân lên, cũng vung kiếm, Anh Linh của Kiếm Thanh Loan cũng là một người nữ, nhưng kiếm của cô ta là một thanh kiếm rộng.
Hư ảnh thanh kiếm này từ trên trời giáng xuống, hình thành một tấm khiên rơi xuống trước người Kiếm Danh Sơn, ngăn cản thần mang màu tím kia cho Kiếm Danh Sơn!
“Bùm!”
Lại có tiếng nổ vang vang lên, ánh sáng màu tím hoàn toàn bùng nổ, bốn người ở đây căn bản không thể thấy rõ trước mắt đã xảy ra chuyện gì, loại hào quang này bùng nổ khoảng hơn mười giây, lúc này mới dần tản đi.
Sau khi tiêu tán toàn bộ, thần kiếm màu tím trong tay Trương Thác đã trở nên hư ảo, vừa mới vung lên kia, tiêu hao tất cả năng lượng.
Mà kiếm thuẫn ngăn cản trước người Kiếm Danh Sơn và Kiếm Thanh Loan, cũng trở nên rách tung tóe, có thể nhìn thấy chỗ khóe miệng Kiếm Thanh Loan xuất hiện máu tươi, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Trương Thác há miệng thở hổn hển, lúc này anh hoàn toàn thấy rõ chênh lệch giữa mình và cường giả Khống Linh, một chiêu Diệt Thế Ma Kiếm mạnh nhất của mình có thể thương tổn được cường giả Khống Linh, nhưng không thể thương tổn bản chất, mà mình sử dụng một chiêu này xong, coi như là dùng hết kỹ năng rồi.
Kiếm Danh Sơn và Kiếm Thanh Loan, lúc này hai người không còn khinh thường như trước, thực lực mà Trương Thác bày ra khiến bọn họ hoàn toàn hiểu rõ, đây là kiếm quang và kiếm ý không thua kém gì kiếm tu ở Kiếm Cốc.
“Ha ha ha haIl” Trương Thác cười to: “Hay cho một kiếm †u của Kiếm Cốc, rất ngay thẳng, lại tiếp một chiêu của tôi đi!”
Trương Thác vung thần kiếm màu tím đã trở nên có chút hư ảo trong tay.
Kiếm Thanh Loan làm ra tư thế ngăn cản theo bản năng, nhưng mà bây giờ bọn họ không nghênh đón thế tấn công của Trương Thác, mà tận mắt nhìn thấy Trương Thác nhanh chóng chạy trốn về phía ngược lại.
Kiếm Danh Sơn và Kiếm Thanh Loan lập tức kịp phản ứng.
“Cậu ta đã cùng đường, giết!” Kiếm Danh Sơn đuổi theo trước tiên.
Kiếm Thanh Loan vừa định đuổi theo, thì thấy tà túy chắn trước người mình.
“Hai… Đánh một… Không tốt, chúng ta… Tới đi” Tà túy gian nan mở miệng nói tiếng người.
Kiếm Thanh Loan lo lắng nhìn thoáng qua phương hướng Kiếm Danh Sơn đuổi theo, chỉ trong nháy mắt tà túy phát động tấn công, khiến Kiếm Thanh Loan không còn tâm sức cố ky chuyện khác.
Còn Trương Thác, cho dù anh làm động tác chạy trốn, nhưng không có ý chạy trốn.
Thấy Kiếm Thanh Loan bị tà túy ngăn lại, Kiếm Danh Sơn cũng không lo lắng lắm, tuy tà túy rất mạnh, nhưng đối với Kiếm Thanh Loan, Kiếm Danh Sơn cũng có tin tưởng, dựa vào trạng thái hiện giờ của tà túy, Kiếm Thanh Loan không thể thắng, nhưng tà túy muốn thẳng Kiếm Thanh Loan cũng không đơn giản như vậy.
Hiện giờ chuyện Kiếm Danh Sơn cần làm, chính là giết chết Trương Thác.
“Chỉ là một tên mới vào cảnh giới Chí Tôn, tôi tưởng Đảo Quang Minh thực sự sâu không lường được thế nào, hóa ra chỉ là một đám miệng cọp gan thỏ mà thôi!”
Kiếm Danh Sơn đuổi theo sau Trương Thác, cơ thể chậm rãi tới gân Trương Thác.