Chương 2605:
Ba thần kiếm chém về phía Trương Thác lúc này chỉ còn một.
Trương Thác hít sâu một hơi, ở trong sương mù đen ngập trời, hai bóng người một trắng một đen cùng lóe lên rồi biến mất, mang ra hai dòng kiếm khí, phối với Chiến Linh màu đỏ, có tổng cộng ba kiếm khí, cùng đánh úp về phía thần kiếm kia.
Trong va chạm mãnh liệt, thần kiếm đánh úp về phía Trương Thác hoàn toàn biến mất.
Mà sương mù đen đầy trời tản đi, bóng dáng mặt người thân rắn của tà túy xuất hiện ở trong bầu trời.
Phía sau tà túy, cự xà trăm chân lượn vòng trong không trung, đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
“Tà túy! Là tà túy!”
“Tà túy cũng xuất hiện rồi!”
“Nhưng mà xem ra, hình như tà túy đứng bên phía đại nhân Trương Ức Thùy!”
Tà túy trôi nổi trong không trung, nhìn chăm chằm Kiếm Bảo Đinh, gian nan nói tiếng người: “Người này, rất mạnh”
Kiếm Bảo Đinh thấy tà túy hiện thân, hừ lạnh một tiếng: “Con chuột thối tha trốn trong đường cống ngầm, tìm mày mấy ngày, cuối cùng mày cũng lộ diện! Bây giờ mày dám lộ diện, nói lên mày cho rằng hợp sức với ba tên phế vật này, thì có thể giết tao?”
“Con bà nó, con quỷ tóc dài nam không ra nam nữ không ra nữ kia, ông nói ai là phế vật? Có tin ông nội Toàn này đặt mông ngồi chết ông không?” Toàn Cảnh Thiên nghe thấy lời Kiếm Bảo Đinh nói, tức tới mức hai tay chống nạnh, chửi đổng lên tại chỗ.
“Sao thế, nếu cậu không phục xưng hô phế vật này, có thể tiến lên đây” Kiếm Bảo Đinh đứng khoanh tay, vô cùng tự tin.
Toàn Cảnh Thiên rụt cổ: “Hôm nay ông nội Toàn của ông đói bụng, ông có bản lĩnh đợi ông nội Toàn của ông ba ngày, đợi ông nội Toàn của ông ăn no, lại đánh với ông ba trăm hiệ) Toàn Cảnh Thiên nói với vẻ tràn ngập khí thế, nhưng nhìn tư thế, không có một chút dự định chuẩn bị liều mạng với Kiếm Bảo Đinh.
Cho dù là Toàn Cảnh Thiên hay là Ngọc Hà, đều chỉ mới tiến vào Khống Linh, hơn nữa con hàng Toàn Cảnh Thiên này, rõ ràng là có thể dựa vào nhận sợ giải quyết vấn đề, thì không mạnh miệng một chút nào, có thể mạnh miệng giải quyết vấn đề, thì không di chuyển ra tay. Đây là trận đấu đầu tiên kể từ khi Toàn Cảnh Thiên và Ngọc Hà tiến vào Khống Linh, ngay cả chiêu thức của Anh Linh, Toàn Cảnh Thiên cũng chưa học được hai cái, bây giờ toàn bộ dựa vào Đại Uy Thiên Long để cố làm ra vẻ, căn bản không thể đánh đồng với Kiếm Bảo Đinh.
“Bọn chuột nhất nhát gan” Trong đôi mắt Kiếm Bảo Đinh đều là khinh thường: “Bốn Chí Tôn thì thế nào, Kiếm Bảo Đinh tôi vẫn chém bình thường”
“Tôi… Tôi không tin” Tà túy gian nan mở miệng, nó nhìn về phía Trương Thác: “Tôi quấn lấy ông ta, anh dùng chiêu thức lần trước, lần này, không… Không cần nương tay”
Sau khi tà túy nói xong, căn bản không cho Trương Thác cơ hội mở miệng, thân rắn trăm trượng của nó cuồn cuộn, cuốn lấy Kiếm Bảo Đinh.
Lúc này Trương Thác mới thấy rõ, dưới thân rắn trăm trượng của tà túy, ngoại trừ có chân người ra, còn có gương mặt dữ tợn, muốn bao nhiêu k hủng bố có bấy nhiêu k hủng bố.
Lần này Kiếm Bảo Đinh tự tay cầm kiếm, nhìn về phía thân rắn trăm trượng của tà túy, lên tiếng: “Lực lượng tuy mạnh, nhưng quá lẫn lộn, chỉ là ngưng tụ những lực lượng mạnh mẽ này mà thôi, cho dù cường thịnh trở lại gấp mười lần, thì có thể thế nào, một kiếm của tôi cũng chém được!”
Một tay của Kiếm Bảo Đinh giơ kiếm, sau đó nhẹ nhàng vung lên.
Một tia kiếm quang xông thẳng lên trời, giống như muốn chém bầu trời ra, chém về phía thân rắn của tà túy.
Thân rắn trăm trượng lượn vòng trong không trung, giống như ác ma từ địa ngục, khiến người ta sợ hãi. Ở dưới một kiếm này của Kiếm Bảo Đinh, chỉ trong nháy mắt thân rắn hóa thành hai đoạn, hoàn toàn không có lực chống cự.
Bản thể của tà túy, cơ thể đột nhiên tăng vọt, mang theo gương mặt người xông về phía Kiếm Bảo Đinh, gương mặt người đó há cái miệng to mười thước, vô cùng quỷ dị.