Lúc này nghe Trương Thác đặt câu hỏi này, trong mắt Y Ngọc Điệp xuất hiện hoảng sợ.
“Nói nghe chút đi” Trương Thác dựa vào ghế sô pha: “Có ý nghĩ gì không?”
Y Ngọc Điệp lùi về sau một bước, vội vàng quỳ xuống đất, cúi thấp đầu: “Thuộc hạ không dám có ý nghĩ”
“Đây là bí mật lớn nhất của tôi, cô là người đầu tiên biết”
Đôi mắt Trương Thác trở nên sắc bén, sau lưng Trương Thác, Chiến Linh một đen một đỏ xuất hiện.
Sau khi Chiến Linh xuất hiện, chỉ trong nháy mắt hai loại kiếm ý khác biệt lan tràn trong phòng.
Y Ngọc Điệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, khi thấy hai Anh Linh khác biệt đứng sau một người, loại kinh hãi này vẫn không nhịn được xuất hiện, cho dù Y Ngọc Điệp vì lời đồn bên ngoài mà đoán được một chút gì đó, nhưng chuyện một người có được hai Anh Linh, vẫn là lần đầu tiên Y Ngọc Điệp gặp được!
Hai Chiến Linh vừa xuất hiện vài giây thì tự nhiên tản mất, kiếm ý tràn ngập căn phòng cũng đột nhiên tiêu tán, Y Ngọc Điệp chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hơn.
Trương Thác mở miệng lần nữa: “Chuyện này chỉ có mình cô biết, cũng có thể hai người biết, nhưng không thể có người thứ ba biết, cô hiểu không?”
Y Ngọc Điệp vội vàng đáp: “Đã hiểu”
“Được rồi, đứng dậy đi” Trương Thác cùng đứng dậy: “Cùng ăn khuya đi, tôi đi làm chút đồ ăn, không cần phải câu nệ như thế, ngày mai đi theo tôi một chuyến tới thành Ác Nhân”
“Thành Ác Nhân?” Y Ngọc Điệp không khỏi sửng sốt một lát: “Đại nhân, ý của ngài là…”
“Thành Ác Nhân được xưng là nơi tụ tập tất cả ác bá ở khu Vạn Sơn, nếu Đảo Quang Minh có cờ thu phục cường đạo, vậy thành Ác Nhân này cũng tới lúc thu phục rồi” Trương Thác duỗi eo: “Cô truyền tin tức ra, nói là trời, Trương Ức Thùy tôi sẽ tự mình đến thành Ác Nhân, bảo thành chủ của thành Ác Nhân chuẩn bị nghênh đón đi!”
“Bạt”
Sáng sớm ngày hôm sau, đã có rất nhiều người nhận được tin, cho dù là thành Bắc Hà, hay là thành Ác Nhân, đều nghe nói sứ giả của Đảo Quang Minh, Trương Ức Thùy Chí Tôn đỏ sẽ đích thân tới thành Ác Nhân, còn anh đến làm gì, chỉ cần là người có đầu óc hơi suy nghĩ một lát, có thể hiểu rõ.
Bên trong khách sạn Uyển Thanh, Nghiêm Lăng Hách và Hứa Minh Hải cùng nhận được tin này.
Hứa Minh Hải đứng ở phòng khách của khách sạn, đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn một chiếc xe rời khỏi thành, anh ta mỉm cười: “Hay cho tên Trương Ức Thùy này, còn kiếm cớ cho mình, cái gọi là Đảo Quang Minh, hình như chỉ như vậy mà thôi, Nghiêm Lăng Hách!”
“Có” Nghiêm Lăng Hách vẫn luôn ở sau cửa đẩy cửa tiến vào.
“Chuẩn bị một chút, dẫn người đi tới khách sạn Cảnh Thiên” Vẻ mặt Hứa Minh Hải tươi cười: “Hôm nay sẽ mượn Đảo Quang Minh này, ra oai với những người khác, bình thường Bách Hiểu Lâu tôi không ra tay, không có nghĩa là Bách Hiểu Lâu tôi không có thực lực, trái lại đợi lúc Bách Hiểu Lâu tôi bày ra thực lực, cho dù là Đảo Quang Minh này, cũng cần phải nhường đường cho Bách Hiểu Lâu cho tôi!”
Nửa tiếng sau, ở dưới lầu khách sạn Uyển Thanh, một đội ngũ hai nghìn người mặc đồ đen tập kết xong, mỗi người mặc trang phục tương đồng.
Dãn đầu đội ngũ, là Nghiêm Lăng Hách và Hứa Minh Hải.
Bây giờ Nghiêm Lăng Hách chỉ cảm thấy hào khí vạn trượng, có Chí Tôn là Hứa Minh Hải dẫn dắt, trong lòng ông ta tràn ngập tự tin! Vào lúc này đây, Nghiêm Lăng Hách cảm thấy cả thành Bắc Hà đều nên phủ phục dưới chân mình, đây là tự tin ông ta chưa bao giờ có, đây là tin tưởng do một cường giả Chí Tôn mang tới!
“Xuất phát!” Nghiêm Lăng Hách kêu to một tiếng, đội ngũ hai nghìn người đi theo nhịp, đi về phía khách sạn Cảnh Thiên.
Tuy mới là buổi sáng, nhưng trước cửa khách sạn Cảnh Thiên đã xếp đầy người, những người này dự định tới ăn cơm trưa. So với khách sạn Cảnh Thiên, khách sạn Uyển Thanh là khách sạn lớn nhất thành Bắc Hà, trước cửa lại là một vùng trống rỗng, hoàn toàn như hai thái cực.