Chương 2647
“Thu hồi tính tình của con lại!” Chí Tôn Hải Vũ quát lớn: “Đợi ngày con thành Chí Tôn, hãy bày ra tính cách của con, bây giờ con ngoan ngoãn câm miệng cho bối”
Sau khi Chí Tôn Hải Vũ răn dạy xong, thì dời mắt nhìn về phía Trương Thác, cười ha ha nói: “Người anh em Trương Ức Thùy, con trai tôi không hiểu chuyện, mong cậu đừng quá để ý.”
Trương Thác gật đầu: “Xem ra thành Ác Nhân, vẫn có người giảng đạo lý, tôi còn tưởng rằng đều giống như vấn bối của Chí Tôn Đan Kiệt, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!”
Hải Việt vừa nghe thấy ba chữ Trương Ức Thùy, cơ thể hơi run lên.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, sao anh ta có thể không nghe nói tới, Trương Ức Thùy của Đảo Quang Minh tiện tay chém một kiếm, khiến Chí Tôn Đan Kiệt bị trọng thương.
Hải Việt vốn tràn ngập lửa giận, vào lúc này hoàn toàn bình ổn lại, trong mắt chứa đầy sợ hãi lùi về sau.
Chí Tôn Đan Kiệt thì hừ lạnh một tiếng, không mở miệng.
Trương Thác dời mắt nhìn về phía Lâm Ngữ Lam, lúc này Lâm Ngữ Lam cũng đang nhìn về phía Trương Thác, ngay lúc ánh mắt hai người giao nhau, giống như mọi thứ đều yên lặng lại.
Từ lần trước Trương Thác rời đi, đến bây giờ, đã lâu lắm rồi anh không gặp Lâm Ngữ Lam. Khổ sở tìm kiếm lâu như vậy, thăm dò núi Cổ Thần, thăm dò tổ địa, thăm dò Lâu Lan, xâm nhập tâm trái đất. Mọi chuyện mà Trương Thác làm chỉ có một mục tiêu, tìm người phụ nữ đã khắc sâu ở trong tim mình.
Lúc này hai người gặp lại, vốn sẽ có nhiều chuyện muốn nói, nhưng không biết nên mở miệng từ đâu.
Có thể nhìn ra được, cơ thể Lâm Ngữ Lam cũng đang hơi run rẩy, tuy cô đã cố gắng khống chế mình, nhưng có một số thứ, mình không thể khống chế được.
Sĩ quan phụ tá ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, cô ta chưa bao giờ thấy tướng quân biếu hiện ra dáng vẻ như vậy.
Thấy Lâm Ngữ Lam sắp không khống chế nổi cảm xúc của mình, Trương Thác mỉm cười mở miệng: “Đã sớm nghe nói tới nữ Chiến Thần, hôm nay vừa gặp không nghĩ tới lại là cô gái xinh đẹp như vậy. Nếu có một | ngày Trương Ức Thùy tôi có thể bắt nữ Chiến Thần về doanh trại, làm áp trại phu nhân, cảnh tượng đó nghĩ thôi đã khiến người ta hưng phấn, ha ha haI”
“Làm càn!” Sĩ quan phụ tá của Lâm Ngữ Lam quát lên một tiếng: “Trương Ức Thùy, Đảo Quang Minh các anh chỉ là một thế lực nhỏ giấu đầu lộ đuôi mà thôi, chú ý cách nói chuyện của anhI”
Lần này đám người Chí Tôn Đan Kiệt thực sự biết Trương Ức Thùy này không kiêng ky tới mức nào, ngay cả nữ Chiến Thần chủ thành Vạn Sơn anh đều có thể đùa giỡn, còn gì anh không dám làm?
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước mắt, hít sâu một hơi, mỉm cười.
Khi Lâm Ngữ Lam nở nụ cười, giống như băng tuyết hòa tan, gió xuân phả vào mặt.
“Thiếu hiệp Trương Ức Thùy, cái tên này của anh đúng là tràn ngập thâm ý, không giống người sẽ tùy tiện bắt người khác trở về làm áp trại phu nhân.”
Trương Thác cười nói: “Người khác tôi sẽ không, nhưng Lâm tướng quân ấy à, vậy thì chưa chắc, ai bảo cô mê người như thế?”
“Thiếu hiệp Trương Ức Thùy đúng là vui tính.” Lâm Ngữ Lam mở miệng đáp.
“Ha ha!” Trương Thác cười to một tiếng: “Tôi không có ý nói giỡn, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ bắt cô trở về, nhất định.”
“Trương Ức Thùy, anh đủ rồi đấy!” Sĩ quan phụ tá của Lâm Ngữ Lam lớn tiếng quát: “Cơm anh có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói lung tung!”
Trương Thác nhún vai đi sang một bên, mọi người ở đây thầm kêu Trương Thác lớn mật, hoàn toàn không ngờ tới, người ta đây là hai vợ chồng liếc mắt đưa tình.
Từ đầu tới đuôi Y Ngọc Điệp đều theo sau Trương Thác, sáng rọi diễm lệ, sau khi Trương Thác ngồi xuống, Y Ngọc Điệp rất tri kỷ bóp vai cho Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cái miệng nhỏ hơi bĩu lên, trong đôi mắt xuất hiện ghen tuông, nhưng mà nhanh chóng bị cô che giấu đi.