Chương 2680
Mấy chữ vô cùng đơn giản, khiến trong mắt Trương Thác xuất hiện nghiêm túc trước nay chưa từng có, nhân sinh của anh kể từ khi gặp Lục Giả Hành mới xuất hiện rực rỡ. Tuy ngoài miệng Trương Thác không tôn kính với Lục Giả Hành lắm, nhưng ở trong lòng Trương Thác, Lục Giả Hành tuyệt đối chiếm vị trí quan trọng nhất.
Trong vùng trời không này, người bên ngoài nhìn chiến đấu vẫn kịch liệt như cũ, có hơn hai mươi Chiến Linh xuất hiện trong không trung, cảnh tượng long trọng như vậy, chưa từng có người nhìn thấy!
Mọi chuyện xảy ra vào tối nay, chắc chắn sẽ truyền khắp khu Vạn Sơn trong thời gian ngắn. Có thể tưởng tượng được, từ sau tối nay, cho dù là Hoành Sơn Thất Thái Bảo hay là Đảo Quang Minh, danh vọng đều nâng cao một bước ở khu Vạn Sơn.
Cuộc chiến tối nay, cho dù cuối cùng truyền ra là ai thắng ai thua, đều không quan trọng, quan trọng là mọi người đều có thể cảm nhận được sự cường đại của hai phe.
Mà dưới chiến đấu, mọi người đã bắt đầu ôn chuyện.
Đám người Bạch Trình, hôm nay tuyệt đối tới có chuẩn bị, điểm này là nhìn rượu trong tay bọn họ có thể nhìn ra được.
Mọi người ngồi trên một ngọn núi, bình rượu mở ra, trực tiếp chè chén.
Trương Thác và mọi người ôn chuyện cũ, hôm nay gặp lại vô cùng vui vẻ, uống rượu vào vô cùng thống khoái.
“Lão đại, bọn tôi thực sự rất nhớ anh, đúng rồi, anh và chị dâu làm sao thế? Sao chị dâu đột nhiên trở thành nữ Chiến Thần của chủ thành Vạn Sơn?” Bạch Trình hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Còn đính hôn với tên Võ Vươn kia nữa?”
Sau khi Bạch Trình hỏi câu này, mấy người còn lại đều nhìn về phía Trương Thác, mà Trương Thác thì nhìn về phía Bạch Giang Nam.
“Đừng nhìn tôi” Bạch Giang Nam xua tay: “Tôi cũng không biết vì sao em dâu đột nhiên xuất hiện, chuyện này không liên quan tới tôi.”
Trương Thác thở dài, lắc đầu nói: “Về chuyện của vợ tôi, tôi cũng không rõ lắm, tên Võ Vương kia là sao, tôi cũng không “Xi” Vẻ mặt Bạch Trình khinh thường: “Võ Vương gì chứ, một tên cậu ấm mà thôi, lão đại, tôi bảo này, đợi anh tới Hoành Sơn xong, chúng ta trực tiếp giết tới chủ thành đi, treo đầu tên Võ Vương kia lên tường thành, để cho bọn họ biết, người nào mới là cha của văn minh tâm trái đất”
“Tên nhóc thối” Bạch Giang Nam đánh vào gáy Bạch Trình một cái: “Đừng có mà làm bừa, phía dưới trấn Lôi Cực đã có chút không ổn định, bây giờ có không biết bao nhiêu người đang âm thầm nhìn chằm chằm đấy, một khi thứ ở bên trong xuất thế, Anh Linh Điện bị phong ấn lúc trước cũng sẽ xuất thế một lần nữa, đến lúc đó sẽ không tránh được phiền phức”
Bạch Trình gãi đầu: “Bố, đạo lý này con biết, con cũng không thể trơ mắt nhìn tên Võ Vương kia hung hãn được, dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh anh ta”
“Đánh cậu ta thì được” Bạch Giang Nam gật đầu: “Nhưng giết thì miễn, dù sao chúng ta đều là người văn minh”
Khóe miệng Trương Thác giật giật, người văn minh sao?
Nhìn đám cường đạo tụ tập trên ngọn núi xem, một đám như hung thần ác sát, đây là chuyện người văn minh nên làm sao?
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đánh tên nhóc kia hay không, đều là chuyện nhỏ.” Locke cắt ngang lời mấy người: “Hôm nay chúng ta uống trước đi đãi”
“Đúng vậy, uống! Ha ha hai”
Mọi người nâng chén, liên tục uống một đêm, mà ở trong mắt cư dân của thành Ác Nhân, những người này đánh liên tục một đêm, mãi tới khi trời sáng, chiến đấu mới dừng lại.
“Ha ha ha!” Tiếng cười to lại vang lên trên thành Ác Nhân: “Hay cho một Trương Ức Thùy, hay cho một Đảo Quang Minh, Hoành Sơn Thất Thái Bảo tôi xem như thừa nhận sự tồn tại của các anh, nếu như có bản lĩnh, chúng ta sẽ lại đánh một trận ở chủ thành!”
“Được, vậy thì đợi tới chủ thành, chúng ta lại chiến một trận, cuộc chiến lần này, Hoành Sơn Thất Thái Bảo cũng danh bất hư truyền” Bóng dáng Trương Thác xuất hiện ở trên không thành Ác Nhân, anh dẫn Y Ngọc Điệp trở về.