Chương 2707:
“Các vị, đây là ly mới các vị cần” Người đàn ông trung niên đặt cái ly mới tinh lên mặt bàn, sau đó mở máy truyền tin của mình ra, nói: “Các vị, cái ly vừa rồi, do ai thanh toán đây?”
Bạch Trình khế cau mày: “Lát nữa cùng thanh toán không được sao?”
“Các vị, là thế này” Người đàn ông trung niên hơi khom lưng: “Giá ly ở chỗ chúng tôi hơi đắt, cho nên cần thanh toán trước.”
Tuy động tác của người đàn ông trung niên có vẻ khách sáo, nhưng trên mặt tràn ngập kiêu căng, người nào cũng thấy rõ.
Đám Bạch Trình ở bề mặt trái đất, thân phận của mỗi người đều trên chục nghìn người, đến tâm trái đất, cũng chiếm cứ một phương. Hoành Sơn Thất Thái Bảo, lại càng nổi tiếng ở khu Vạn Sơn, mỗi bọn họ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, lúc này gặp phải loại chuyện như vậy, nếu nói trong lòng không tức giận, thì không có khả năng.
“Sao thế, ông nghĩ chúng tôi không đền nổi sao?” Bạch Trình trừng người đàn ông trung niên một cái.
Người đàn ông trung niên vẫn mỉm cười: “Quý khách tôn kính, đương nhiên là tôi không nghĩ như vậy, các vị vẫn nên tính tiền trước đi”
Bạch Trình vừa định phát giận, Trương Thác vỗ bả vai Bạch Trình: “Thôi, có khả năng là quy củ của người ta như vậy, bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Một tỷ rưỡi”
Trương Thác đang chuẩn bị trả tiền, cũng vì con số này mà sửng sốt một lát.
Một tỷ rưỡi?
Đám Trương Thác có người nào không phải nhìn quen xa xỉ phẩm, rốt cuộc cái ly này làm bằng gì, không phải bọn họ không nhìn ra. Chất liệu có vẻ cao cấp, đặt ở trong tiêu chuẩn thu nhập của văn minh tâm trái đất, mấy triệu bọn họ còn tin, nhưng một tỷ rưỡi, giá tiền này không khỏi muốn làm thịt người?
Trương Thác cất máy truyền tin của mình: “Tôi cần gặp quản lý của các ông”
“Không cần, là tôi” Người đàn ông trung niên cười nói: “Các vị, là vị nào thanh toán?”
“Con mẹ nó ông…” Bạch Trình đứng dậy chuẩn bị mắng, bị Trương Thác giơ tay ngăn cản.
Một tiếng này, khiến ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.
Trương Thác nhìn Trình Mặc Hàn ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Sản nghiệp của ai thế?”
“Võ Vương” Trình Mặc Hàn đáp.
Trương Thác gật đầu, võ bả vai Bạch Trình, ý bảo Bạch Trình ngồi xuống, sau đó anh chuyển một tỷ rưỡi cho Trình Mặc Hàn, bảo Trình Mặc Hàn đi thanh toán số tiền này.
Không trực tiếp chuyển là vì Trương Thác vẫn chưa muốn để lộ thân phận của mình, nếu không thì trên tin nhắn chuyển khoản sẽ hiện lên ba chữ Trương Ức Thùy.
Sau khi nhận được tiền, người đàn ông trung niên hài lòng rời đi.
“Chúc các vị dùng cơm vui vẻ”
Đám Trương Thác vốn đang vui vẻ nói chuyện với nhau, lúc này không còn một chút tâm trạng ăn cơm, cả đám ngồi ở chỗ đó, rõ ràng là sắp tới ranh giới bùng nổ, ngay cả Toàn Cảnh Thiên đều đã thở hổn hển, ngay cả cơm đều không ăn.
“Không được, anh, tôi không nhịn được.” Bạch Trình vỗ bàn, đứng dậy đi sang một bên.
“Tôi cũng không nhịn được” Locke cũng đứng dậy, đi tới bên khách sạn.
“Tôi cũng vậy” Vị Lai cũng đứng dậy.
Hải Thần, Nguyệt Thần, liizach, Alex lần lượt đứng dậy, đi tới các nơi khác của khách sạn.
“Anh, tôi cũng đi” Toàn Cảnh Thiên kéo Ngọc Hà đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Trình Mặc Hàn ngồi ở chỗ đó, nhìn đám Bạch Trình vô cùng tức giận, vội vàng nói với Trương Thác: “Đại nhân, các anh trăm ngàn lần đừng kích động, có thể không ra tay thì đừng nên ra tay, tuy không sợ Võ Vương, nhưng phiền phức chắc chắn sẽ tìm tới cửa, tôi ở chủ thành này còn có chút thể diện, việc này cứ giao cho tôi.”