Anh ta càng sắc sảo hơn, so với ra tay, thì anh ta sẽ nghiêng về sự lựa chọn còn lại hơn.
“Lão đại, Võ Vương này làm rùa rụt cổ rồi, tiếp sau đây nên làm như thế nào đây?” Bạch Trình nhìn về phía Trương Thác.
“Cứ coi như anh ta chưa từng xuất hiện là được” Trương Thác mỉm cười: “Đi thôi, tới nhà họ Trương”
“Nhà họ Trương?” Đám người Bạch Trình có hơi nghi ngờ.
Vị Lai kể lại chuyện ở quầy hàng vừa rồi cho đám người Bạch Trình một lần.
Trong mắt đám người Bạch Trình sáng lên, tất cả đều mang dáng vẻ nóng lòng muốn thử, trong người nôn nóng khó nhịn được, tất cả bọn họ đều là một đám không an phận gì cả.
Nhà họ Trương thân là gia tộc lệ thuộc vào Võ Vương, ở thành chính có được địa vị nhất định. Nhưng tác phong làm việc của Trương Khải Ca đó cũng không có khả năng khoa trương như vậy.
Gia chủ của nhà họ Trương chính là cường giả Chí Tôn.
Nhà họ Trương ở thành chính có một biệt viện. Tuy rằng diện tích không lớn, chỉ ba trăm mét vuông, nhưng đây đã là một loại tượng trưng cho thân phận rồi. Ở thành chính, muốn sở hữu một biệt viện như vậy, chắc chắn phải có con át chủ bài nhất định.
Trong biệt viện của nhà họ Trương, Trương Khải Ca đi vào trong một căn phòng, thở hổn hển từng hơi, không ngừng rót nước cho mình rồi uống cạn, rồi lại rót rồi lại uống cạn. Anh ta thực sự cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc. Đến hiện tại, trái tim vẫn đang không ngừng đập mạnh. Tình hình vừa rồi thật sự dọa chết anh ta mất. Nếu không phải có Võ Vương xuất hiện thì Trương Khải Ca khẳng định, lúc này mình đã biến thành một cỗ thi thể rồi. Anh ta không hề nghỉ ngờ chuyện Trương Ức Thùy đó có dám giết chết mình hay không một chút nào, bởi vì trong mắt của người ở khu Vạn Sơn, không có chuyện mà Trương ức Thùy không dám làm!
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trương tên là Trương Bá Huy, một cường giả Chí Tôn, cũng là vị Chí Tôn duy nhất của nhà họ Trương, bố ruột của Trương Khải Ca.
Trương Bá Huy thấy con trai ra ngoài một chuyến rồi vội vàng trở về, mặt đổ mồ hôi, cực kỳ mất tự nhiên.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại nhếch nhác như vậy?”
Trương Bá Huy bước vào trong phòng, nhìn Trương Khải Ca đang không ngừng uống từng ngụm nước to, mới lên tiếng hỏi.
“Dạ?” Lực chú ý của Trương Khải Ca hiển nhiên không đặt ở nơi này, nên hoàn toàn không để ý thấy bố mình đã vào trong phòng. Sau khi nghe được giọng nói, đầu tiên là giật nảy mình, sau đó mới phản ứng lại: “Không, không sao ạ”
Trương Khải Ca rõ ràng không muốn để Trương Bá Huy biết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nếu để ông biết mình đắc tội với Trương Ức Thùy của đảo Ánh Sáng, chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi bị dạy dỗ một trận, thậm chí còn có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Dù sao thì chỉ sợ ở khu Vạn Sơn này, ngoại trừ học viện Thiên Vũ và Kiếm Cốc ra, sẽ không có người nào không sợ Trương Ức Thùy, ngay cả Võ Vương cũng cực kỳ kiêng dè tên Trương Ức Thùy này.
“Không sao ư?” Làm sao Trương Bá Huy lại không biết con trai mình là người như thế nào, thấy bộ dáng bối rối của cậu ta, Trương Bá Huy biết chuyện chắc chăn sẽ không đơn giản gì, bằng không Trương Khải Ca nhất định sẽ không mang bộ dáng như hiện tại. Ánh mắt của ông ta không ngừng quan sát con trai mình: “Con thành thật nói cho bố biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trương Khải Ca lại uống “ừng ực ừng ực” hết một cốc nước, rồi trả lời: “Thật sự không có, bố, bố đừng lo lắng, con chỉ…”
Cậu ta chỉ mới nói được một nửa thì nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng hét thảm.
Tiếng hét này cực kỳ thê thảm, Trương Khải Ca vốn đang sợ hãi trong lòng, bị tiếng hét thảm này dọa cho run cầm cập.
Sắc mặt của Trương Bá Huy đột nhiên thay đổi, vừa xoay người đã nhìn thấy một người làm nhà mình vừa chạy vừa bò vào trong: “Gia chủ, không hay rồi! Không hay rồi! Có người xông tới cửa nói muốn tìm cậu chủi!”