Chín đường anh linh lập tức xuất hiện trước mặt Trương Bá Huy, linh khí cuồn cuộn trên bầu trời ở biệt viện ở nhà họ Trương một cách điên cuồng. Chỉ vẻn vẹn vài phút sau, trong biệt viện nhà họ Trương đã tản ra mùi máu tanh nồng nặc, đám người Trương Thác thì lại đi về nhà với vẻ nhàn nhã.
Lại qua mười mấy phút nữa, tin tức nhà họ Trương bị diệt lập tức truyền khắp toàn bộ thành chính.
Trong phủ Võ Vương, Võ Vương võ nát một chiếc bàn vuông bằng gỗ chắc chắn.
Hôm nay, có rất nhiều người biết chuyện xảy ra ở Linh thị, Võ Vương và đám người Trương Ức Thùy đối đầu, cuối cùng Võ Vương vì bảo vệ người của mình, giao hẹn sẽ so bản lĩnh thực sự ở buổi hội đàm với đám người Trương Ức Thùy, sau đó rời đi. Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng chuyện ngày hôm nay đã kết thúc thì đám người Trương Ức Thùy lại trực tiếp xông đến nhà họ Trương, rồi giết chết cả nhà họ Trương!
Hành động này của đám người Trương Ức Thùy hoàn toàn là vả vào mặt Võ Vương, giãm uy nghiêm của anh ta dưới lòng bàn chân mình!
Chuyện như vậy, Lâm Ngữ Lam hiển nhiên cũng biết, hơn nữa cũng vì sự xuất hiện của đám người Trương Thác, nên cô mới biết được hóa ra những người này ở ngay nhà bên cạnh mình.
Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa sân biệt thự mà mình đang ở, nhìn đám người Trương Thác, một đường trở về vừa nói vừa cười. Những thủ lĩnh cường đạo và những thủ lĩnh bạch khấu ở khu Vạn Sơn này như bọn họ, đã coi thành chính thành vườn hoa nhà mình, muốn làm gì thì làm cái đó.
Ánh mắt của Trương Thác liếc thấy Lâm Ngữ Lam ở trước cửa sân biệt viện.
Lâm Ngữ Lam để ý thấy ánh mắt của anh, gần đó còn có tướng sĩ, nên cô không dám ở lại lâu mà xoay người đi chỗ khác, vừa định trở về phòng thì nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên.
Trương Thác huýt sáo đầy lưu manh, vẫy tay về phía Lâm Ngữ Lam, lớn giọng nói: “Người đẹp, đợi đã, có muốn đi hẹn hò không hả, anh tới tìm em này”
Lâm Ngữ Lam đảo mắt nhìn anh, nhưng không nói gì.
Giọng nói của Trương Thác lại vang lên: “Nụ hôn ngày đó đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in, hay là em đi theo anh đi, tên Võ Vương đó cũng chỉ là một quả hồng mềm, đi theo anh ta không có tương lai mấy đâu!”
Trong biệt thự của Lâm Ngữ Lam có một bóng người lao ra, đó chính là sĩ quan phụ tá Chu của cô.
Sĩ quan phụ tá Chu nhìn chằm chằm vào Trương Thác, quát: “Trương Ức Thùy, đây là thành chính, không phải là thành Ác Nhân, không phải nơi để anh làm loạn, mau câm miệng lại”
“Khà khà” Trương Thác nhe răng cười: “Cô gái nhỏ, nói chuyện với tôi thì cô nên để ý một chút, nói không chừng ngày.
nào đó tướng quân của các cô sẽ leo lên giường của tôi, ngày thứ hai vừa tỉnh lại, đại nhân nhà cô có thể sẽ mang họ Trương đấy: “Phụt! Miệng chó không phun được ngà voil” Sĩ quan phụ †á Chu tức giận trong lòng, nhưng về phương diện nị trêu ghẹo ngoài miệng đó, thì cô ta thực sự không phải là đối thủ của Trương Thác.
Trương Thác làm một nụ hôn gió với Lâm Ngữ Lam: “Cô gái nhỏ, đợi nhé, tối nay anh tới gõ cửa kính phòng ngủ của em”
Lâm Ngữ Lam đào mắt nhìn anh, rồi xoay người về phòng.
Đám người Trương Thác cười phá lên một trận, cảnh tượng như vậy, bị người có dụng ý chụp lại, lọt vào trong mắt của Võ Vương.
Đám người Trương Thác trở về phòng, sau khi nghỉ ngơi một chút, Trình Mặc Hàn sắp xếp lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, và hậu quả xuất hiện thành những tin tức hữu dụng rồi báo cáo với đám người Trương Thác.
“Đại nhân” Trình Mặc Hàn đứng ở trong đại sảnh: “Nay khách sạn An Bình bị phá hủy, nhà họ Trương bị diệt. Hiện giờ gần như tám mươi phần trăm dân trong toàn thành đều đang bàn luận về chuyện này. Khách sạn thuộc về Võ Vương, và nhà họ Trương cũng lệ thuộc Võ Vương, giữa chúng ta và Võ Vương chắc chắn không chết không ngừng. Nhưng thân phận và địa vị của Võ Vương rất đặc thù, tổ tiên của anh ta đã từng là thành chủ của thành chính này, nếu trực tiếp ra tay với Võ Vương, chỉ sợ sẽ dẫn đến việc Kiếm Cốc và học viện Thiên Vũ nhúng tay vào. Hiện giờ hai thế lực này muốn ra tay với chúng ta, nhưng lại không có cái cớ gì hay, chúng ta không thể cho bọn họ cơ hội như vậy được.”