Con Rể Quyền Quý

Chương 2743



Chương 2743

“Những tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, lúc trước thấy ông đây thì ngoan như chuột nhìn thấy mèo, bay giờ có người chống lưng lại dám ngồi lên đầu ông đây ¡ phân!”

Bạch Trình nói với vẻ mặt oán hận.

“Không gấp, loại cách làm này chẳng qua chỉ do một vài người đứng ở bên ngoài sắp xếp mà thôi, còn người phía sau màn thực sự, vẫn chướng mắt mấy thứ này lắm” Trương Thác vỗ lên vai anh ta: “Cho dù bây giờ bọn họ có làm nhiều đến đâu, chỉ cần chúng ta chặn ở cổ họng bọn họ, thì bọn họ sẽ càng khó chịu hơn chúng ta, đi thôi, thời gian cũng gần tới rồi”

“Tôi đã sớm không nhịn được nữa rồi!” Bạch Trình hét lớn một tiếng, đột nhiên gia tăng tốc độ.

Đám người Trương Thác vẫn luôn bám theo phía sau đội ngũ học viện Thiên Vũ, lúc này đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã đuổi kịp đội ngũ học viện Thiên Vũ.

Đội ngũ mười người học viện Thiên Vũ này, rõ ràng không ngờ mình lại bị người theo dõi, ngay khi bọn họ cảm giác được phía sau truyền tới áp lực khổng lồ, thì đã trông thấy đám người Bạch Trình lao vùn vụt tới.

Ngay trong nháy mắt, mười lăm đường anh linh thoáng hiện ra trong không trung.

“Đám tạp chủng học viện Thiên Vũ, chịu chết đi” Bạch Trình quát lớn một tiếng.

“Đừng giết toàn bộ, giữ lại hai tên còn sống” Trương Thác thấp giọng bảo.

Bạch Trình gật đầu, nghiêng mình một cái, đã tới trước người đội ngũ Học viện Thiên Vũ. Mười người học viện Thiên Vũ dừng lại giữa không trung, nhìn Bạch Trình ở trước mặt với sắc mặt có hơi khó coi.

“Hoành Sơn Thất Thái Bảo, các người làm vậy là có ý gì?”

Người dẫn đầu học viện Thiên Vũ nhíu mày hỏi.

“Có ý gì à?” Bạch Trình cười lạnh một tiếng: “Còn có thể có ý gì được nữa, thấy các người chướng mắt đấy, được chưa?”

Người dẫn đầu học viện Thiên Vũ liếc mắt nhìn bảy người Bạch Trình, rồi lại nhìn về phía tám người Trương Thác, thầm ra hiệu bằng tay, rõ ràng là định gửi tin tức đi.

“Đừng cho bọn họ cơ hội, giết sạch đi!”

Một đường kiếm mang màu đỏ lóe lên rồi biến mất, một học viên học viện Thiên Vũ vừa mới giơ cánh tay lên, định nhấn vào thiết bị liên lạc, nhưng cánh tay đó đã bị kiếm mang màu đỏ chặt đứt ngay tại chỗ, máu tươi văng tung tóe.

Cùng với sự xuất hiện của đường kiếm mang màu đỏ đó của Trương Thác, trận đại chiến hết sức căng thẳng, hoàn toàn không có bất cứ lời dư thừa nào.

Vị Lai đã ngay lập tức nhìn trúng một nữ học viên đã khiêu khích cô ta trước đó. Sắc mặt của nữ học viên thay đổi, cô ta chẳng qua chỉ là cảnh giới Ngưng Khí, tuy rằng trong số các học viên cũng thuộc cấp bậc thiên tài, nhưng ở trước mặt Hoành Sơn Thất Thái Bảo, cô ta vẫn chẳng là gì. Nếu không phải dựa vào học viện chống lưng, thì cô ta nào dám đi chủ động khiêu khích Hoành Sơn Thất Thái Bảo chứ. Đây chính là bảy vị Chí Tôn, là sự tồn tại mà cô ta chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.

Trước đây, chính vì có học viện đứng phía sau, hơn nữa trưởng bối của học viện đều ở đó, nên nữ học viên này mới dám kiêu ngạo như vậy. Nhưng lúc này, đội ngũ mười người học viện Thiên Vũ bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của những người ở trước mặt này. Hơn nữa cô ta cũng không ngờ Hoành Sơn Thất Thái Bảo và đảo Ánh Sáng lại dám ra tay với học viện Thiên Vũ bọn họ!

Học viện Thiên Vũ cường thế đã quá lâu rồi, lâu đến mức quên mất có người dám khiêu khích bọn họ.

Phía bên đám người Trương Thác có mười lăm anh linh xuất hiện. Mà phía bên học viện Thiên Vũ, chẳng qua chỉ có năm anh linh, vừa mới bắt đầu chiến đấu đã rơi vào loại tình thế bị áp đảo rồi.

Anh linh tung hoành ở chỗ sâu trong Hoành Sơn một cách điên cuồng, trực tiếp càn quét trên bầu trời, một đường _ ếm khí xẹt qua đã chém một ngọn núi lớn thành hai nửa, còn năng lượng linh khí khổng lồ thì lại san phẳng một ngọn núi lớn khác thành đất bằng.

Trận chiến như vậy, điên cuồng và nhanh chóng, chẳng qua chỉ mới năm phút, mà năm Chí Tôn của học viện Thiên Vũ đã bị thương nặng hết, ngã trên mặt đất, mà năm học viên còn lại đã có ba người chết, hai người còn lại đều bị thương nặng, không dám phản kháng.