Con Rể Quyền Quý

Chương 2749



Chương 2749

“Lâm Ngữ Lam, đừng nói phủ Võ Vương tôi không nể mặt cô, ra tay đi. Nếu không phải nể mặt cháu trai tôi, thì tôi đã sớm chém chết loại xuất thân tiện tỳ như cô rồi!” Bác hai của Võ Vương nói.

“To gan!” Sĩ quan phụ tá Chu thấy người này nói Lâm Ngữ Lam như vậy, không nhịn được mà lên tiếng ngay tại trận: “Ông là cái thá gì mà nói chuyện với tướng quân nhà tôi như vậy?”

“Còn cô là cái thá gì, cái thứ không biết trời cao đất dày, chém chết cô ả cho tôi!” Bác hai Võ Vương ra lệnh một tiếng.

Trong phủ Võ Vương, lập tức có một người đi ra, trong tay cầm trường đao, vung một nhát về phía sĩ quan phụ tá Chu.

Đao mang này ngút trời, rõ ràng là một cao thủ Phú Thần đỉnh cấp. Loại cao thủ bậc này hoàn toàn không phải là n¿_ ời mà sĩ quan phụ tá Chu có thể chống lại được.

“Các người ra tay với sĩ quan phụ tá của tôi ngay trước mặt tôi, khó tránh khỏi có hơi coi thường Lâm Ngữ Lam tôi quá rồi đấy!” Lâm Ngữ Lam gầm lên một tiếng, chiến linh mặc giáp bạc xuất hiện phía sau cô, trường thương trong tay vung ra thương mang.

“Lâm Ngữ Lam, đồ điếc không sợ súng!” Bác hai Võ Vương thấy cô lên tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng, ông ta vung †ay một cái, một đường khí mang mạnh mẽ đánh thẳng về phía cô.

Lâm Ngữ Lam vừa mới ngăn cản một đao mang phóng thẳng về phía sĩ quan phụ tá Chu, lúc này bị đòn công kích của bác hai Võ Vương đánh đến trước mặt, chỉ nhìn thấy cô xoay người một cách đẹp đẽ, chiến linh phía sau cô vung ra đao mang, ngăn chặn đòn tấn công của bác hai Võ Vương một cách hoàn hảo.

“Một con oắt con mà cũng dám ngông cuồng trước mặt phủ Võ Vương tôi, đi, phế cô tal” Bác hai Võ Vương lại hét lớn một tiếng, rồi lại tung một đòn tấn công nữa ra.

Cùng lúc đó, một người phía sau ông ta xông ra, người này mặc đồ màu đen, đeo mặt nạ, nhưng lại mang theo anh linh, rõ ràng lại là một Chí Tôn ẩn nấp trong bóng tối nữa!

Bác hai Võ Vương ở phủ Võ Vương chính là người dưới một người, trên vạn người, có thực lực không yếu, hai Chí Tôn liên thủ lại tấn công Lâm Ngữ Lam, hơn nữa còn trực tiếp tung đòn sát thủ.

Chiến linh phía sau Lâm Ngữ Lam vô cùng dũng mãnh, không sợ hai người tấn công, nhưng ngay lúc này, lại có một Chí Tôn tới từ phủ Võ Vương nữa, đánh lén sau lưng cô. Đòn tấn công đó ập tới trong phút chốc, khiến Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Tướng quân, cẩn th; Vào thời khắc mấu chốt, sĩ quan phụ tá Chu hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, bổ nhào tới sau lưng Lâm Ngữ Lam, chặn đòn tấn công đó cho cô. Với thực lực của sĩ quan phụ tá Chu, cô ta cứ bổ nhào tới chặn thủ đoạn của Chí Tôn như vậy, chắc chắn sẽ chết không nghỉ ngờ gì!

Sĩ quan phụ tá Chu nhắm chặt hai mắt, cô ta đã nghĩ đến hậu quả của mình, nhưng vẫn không hề do dự.

Một giây… hai giây… năm giây…

Nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng của cô ta lại không đến.

“Cô ngược lại cũng đủ trung thành đấy” Một tiếng cười đùa vang lên phía trước sĩ quan phụ tá Chu. Giọng nói này, cô ta không thể quen hơn được, đó chính là Trương Ức Thùy mà cô ta ghét nhất!

Sĩ quan phụ tá Chu mở bừng mắt, phát hiện ra, vậy mà Trương Ức Thùy lại đang đứng trước người mình, anh linh màu đỏ của anh đã giúp mình giải quyết nguy cơ vừa rồi.

“Có lòng trung thành là chuyện tốt, nhưng cũng phải động não mới được” Trương Thác quay đầu nhìn cô ta: “Với thực lực của cô, qua đây cũng chỉ tổ tiễn mạng uổng phí mà thôi, vẫn nên đứng qua một bên đi”

“Anh…” Sĩ quan phụ tá Chu mở miệng, lại không biết mình nên nói gì, cô ta không hiếu tại sao Trương Ức Thùy lại cứu mình.

Bác hai Võ Vương dừng tấn công, nhìn Lâm Ngữ Lam rồi lên tiếng bảo: “Lâm Ngữ Lam, tôi thân là trưởng bối, không muốn bắt nạt cô. Bây giờ cô đi làm việc mà cô nên làm đi, chém chết Trương Ức Thùy. Bằng không, cô không xứng tiến vào cửa của phủ Võ Vương tôi!”