Con Rể Quyền Quý

Chương 2755



Chương 2755

“Nhưng vẫn có chút bất ngờ, không phải sao?” Thiên Anh Vũ liếc mắt nhìn bà ta: “Giống như người hai mươi năm trước đó, anh ta đột nhiên nổi dậy, một mình độc chiến bốn phương, chúng ta cũng đành bó tay chịu trói với anh ta, tôi không muốn lại xuất hiện một anh ta thứ hai đâu”

Kiếm Thanh Quân vốn lạnh lùng, ngay khi nghe thấy Thiên Anh Vũ nhắc đến anh ta, vẻ mặt có hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Trên thế giới này, không có khả năng có thế giới thần thánh thứ hai. Huống chi, tình trạng của anh ta khi ấy vô cùng kỳ quái, tôi nghĩ, thực lực mà anh ta sở hữu, không phải là thứ mà anh ta vốn có. Từ sau lần đó, anh ta đã bặt vô âm tín gần hai mươi năm. Trong thế giới thần thánh đồn đại anh ta đang bế quan, nhưng rốt cuộc anh ta có còn tồn tại hay không thì ai mà biết được”

“Dù sao thì chuyện nên chú ý vẫn phải để ý cho tốt, chiến trường cổ đó” Thiên Anh Vũ thở dài một tiếng: “Năm đó, có bao nhiêu thiên kiêu đã chết ở nơi đó, ngay cả Anh Linh điện đã mạnh đến mức độ đó, cũng vì vậy mà bị diệt. Ngay cả nhân vật tên là Sở Thanh đó, cũng không có tin tức. Nơi đó đã xảy ra trận chiến khó có thể tưởng tượng ra được. Hiện giờ, cửa lớn của chiến trường cổ lại sắp mở ra một lần nữa, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước mới được”

“Chuyện ở bên đó sao rồi?” Kiếm Thanh Quân đột nhiên chuyển đề tài: “Nếu cánh cửa đó mở ra, có thể tìm hiểu thứ mà người đó đã để lại vào năm ấy”

Ánh mắt của Thiên Anh Vũ nhìn về phía xa, nơi đó là vị trí của Hoành Sơn, ông ta lẩm bẩm trong miệng: “Động phủ của tiên gia thật sự tồn tại sao? Nghe nói, từ đầu đến cuối đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chúng ta đã dốc hết khả năng, cũng không thể nhìn thấy một chút dấu chân để lại trong truyền thuyết. Chỉ có thể dựa hết vào suy đoán để đi tìm lối thoát mới, chúng ta, vẫn quá nhỏ bé..”

Bên ngoài khu Vạn Sơn, tại trung tâm bốn đại khu ở tâm Trái Đất này, có một tòa thành thuần một màu trắng, bên ngoài tòa thành đều được xây dựng từ thạch anh, nơi đây đã không thể tiền bạc để đong đếm được. Tòa thành tản ra một loại cảm giác thiêng liêng, đó là thế giới thần thánh! Một sự tồn tại đặc biệt đứng sừng sững bên ngoài bốn đại khu!

Bên trong thế giới thần thánh, có một khu đất trống hình tròn như vậy.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đang cầm một cây gậy gỗ bình thường, vẽ gì đó trên nền đất trống. Một cây gậy gỗ bình thường, ở trong tay ông ta, lại vạch ra hết rãnh sâu này đến rãnh sâu khác trên nền nhà bằng đá cẩm thạch, thế nhưng, cả người ông ta từ trên xuống dưới lại không tản ra một chút khí nào!

Người đàn ông trung niên vẽ chưa đến mười phút thì dừng động tác lại. Ông ta kéo tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn lên bầu trời: “Cách ngày đó càng lúc càng gần rồi, trận này đã vẽ bảy năm, mong rằng trong vòng một năm có thể kết thúc, không thể không nói chuyện này thật tốn sức quá đi, nhưng sau khi tốn sức lại có thể trông thấy vài trò vui, xem như cũng không tệ, chiến trường cổ sắp mở rồi, thế giới tâm Trái Đất này sẽ không còn thái bình nữa. Thiết Tăng Thiên Á”

“Có”

Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu bạch kim lơ lửng giữa không trung, xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.

“Không chờ nổi nữa rồi” Người đàn ông trung niên nhìn cô †a, nở một nụ cười: “Đi đi, cũng đã đến lúc con trở về bên cạnh người trong lòng con rồi. Chuyện con nên làm cũng đã làm gần xong, lại cho cậu ta một chỉ dẫn cuối cùng, rồi ở lại nơi đó đi”

Cả người Thiết Tăng Thiên Á hơi chấn động, trên ngũ quan hoàn hảo đó hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Bố, chuyện này…”

“Sao thế, con không bằng lòng sao?” Người đàn ông trung niên cười bảo: “Mau đi di, những người trẻ tuổi như bọn họ, vì yêu, mà chuyện gì cũng có thể làm ra được, có những chuyện không làm, có những chuyện không nói, sẽ phải hối hận cả đời. Đừng giống như bố, mấy chục năm qua đi, vẫn không có cách nào tha thứ cho mình được, đi đi!”

Người đàn ông trung niên nói đến đây liền vung cánh tay lên, cả người Thiết Tăng Thiên Á biến mất ngay tại chỗ, đợi đến khi cô ta xuất hiện một lần nữa, thì bản thân đã ở trong phạm vi Hoành Sơn. Tất cả những chuyện này hoàn toàn không do cô ta làm chủ.

Sau khi ngây người vài giây, Thiết Tăng Thiên Á nhìn vào trung tâm Hoành Sơn đó, đôi mắt híp lại, mang theo nụ cười trong sáng: “Anh Trương Thác, em về tìm anh đây”