Chương 2759
Kiếm Thanh Quân nhẹ nhàng vung cánh tay lên.
Trước người đám người Trương Thác lập tức xuất hiện một khe rãnh sâu không thấy đáy. Khe rãnh này dài đến mấy chục mét, rộng hai mét, uy lực như vậy là thứ mà một vị Chí Tôn dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể đánh ra được, nhưng ở trong tay Kiếm Thanh Quân chẳng qua lại chỉ là vung một cái.
Thiên Anh Vũ cũng chậm rãi mở miệng: “Mười người của học viện Thiên Vũ tôi cũng đã chết sạch, những người thuộc phủ Võ Vương, ngoại trừ Võ Vương ra, thì thi thể của những người khác đều ở lại nơi này, xem ra, đã có người nhanh chân đến đến động phủ đó trước rồi. Vị Lâm tướng quân này, hiện tại, lập trường của cô là gì vậy?”
Đám người Trương Thác ở bên dưới đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông xã, sự khủng khiếp của Thiên Anh Vũ là điều khó có thể tưởng tượng ra được, phải cẩn thận” Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn Trương Thác.
Trương Thác gật đầu: “Anh biết”
Lúc này, anh đã chuẩn bị sẵn sàng khởi động Anh Linh lệnh, có thể triệu hồi ra trăm chiến linh ra bất cứ lúc nào. Đối mặt với hai người này, gai ốc cả người anh đều nổi lên, khí thế mà đối phương truyền ra quá khủng khiếp, khiến người ta phải run rẩy.
“Mấy người bạn nhỏ, đợi xong những việc này, sẽ tới tìm các người sau” Thiên Anh Vũ nói ra một câu như vậy, sau đó ánh mắt nâng lên, nhìn về phía trước.
Kiếm Thanh Quân cũng thu ánh mắt lại, nhìn về cùng một phía với Thiên Anh Vũ.
Lúc này, Trương Thác mới để ý thấy máu tươi trên thanh Người này bước trên không trung, ông ta để trần thân trên, trên người đều là cơ bắp cân xứng, ông ta có một gương mặt đẹp trai, mái tóc ngắn màu trắng, đôi tay không có bất cứ vũ khí gì, chỉ có tay không, nhưng chỉ như vậy đã mang đến một loại cảm giác rằng, chỉ sợ hai nắm tay của ông ta, chính là vũ khí mạnh mẽ nhất trong trời đất.
Bóng người này nhìn thấy thấy đám người Trương Thác ở bên dưới, duỗi một ngón tay ra, nhẹ giọng bảo: “Con kiến không nên tồn tại, còn chẳng bằng tan chảy cho tôi.”
Chỉ là một ngón tay nhẹ nhàng, mà cơ thể béo núc đó của Toàn Cảnh Thiên đã lập tức bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cảnh Thiên!” Ngọc Hà hét lớn một tiếng, cả người bay tới tiếp Toàn Cảnh Thiên.
Bóng người trên bầu trời lại chỉ tay, Ngọc Hà đang phi người giữa không trung, ở ngực lộ ra một điểm đỏ, từ giữa không trung rơi xuống.
“Bạch Trình, dẫn người đi!” Phía sau Trương Thác, bốn chiến linh đồng thời xuất hiện, đứng trước mặt đám người Bạch Trình.
Bạch Trình nghe được lời này, không hề chần chừ chút nào mà lập tức ra lệnh: “Đil”
Kẻ địch trước mặt là người mà bọn họ không có cách nào tưởng tượng ra được, cũng không thể đối phó nổi.
Bóng người ở trên trời lại duỗi một tay ra tiếp, lồ ng khí vô hình trước mặt Trương Thác lập tức vỡ nát. Cả người anh cũng bay ngược ra sau, mà bốn chiến linh phía sau anh cũng trực tiếp biến mất.
Bóng người này, đứng trơ trọi giữa không trung, lại trào ra một loại uy thế có thể giãm nát cả bầu trời.
Cả người Trương Thác bay đi, máu tươi điên cuồng phun ra, ngay đúng lúc này, anh chỉ cảm thấy như thể có một chiếc búa tạ đập mạnh lên ngực mình, khiến lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp bị dịch chuyển.
Phải biết rằng, bản thân anh chính là thể tu nhập môn, cường độ cơ thể của anh mạnh hơn tu sĩ bình thường không biết bao nhiêu, nhưng vẫn không có cách nào chống được một ngón tay cách không này của đối phương như cũ, đây rốt cuộc là sự tồn tại cấp bậc gì vậy?
Chỉ một ngón tay, không chỉ khiến anh bị thương nặng, mà còn khiến bốn chiến linh phía sau anh bị đánh cho tan biến, trong thời gian ngắn khó có thể ngưng tụ lại được.
“Thế giới hiện giờ đã biến thành nhỏ bé yếu ớt như vậy rồi sao?” Người đàn ông tóc trắng thì thào một mình: “Nếu chỉ là thế giới như vậy, vậy thì còn niềm vui gì nữa, không bằng hủy diệt đi cho rồi. Đến hiện tại, chỉ có hai người các người là còn có chút thú vị”