Con Rể Quyền Quý

Chương 2764



Chương 2766

Năm Chí Tôn Đan Kiệt, Kiếm Bảo Đinh, và sĩ quan phụ tá Chu dưới trướng Lâm Ngữ Lam, tất cả đều trừng to mắt, tình huống gì đây? Anh vẫn chưa vào Khống Linh sao? Vậy đã có chuyện gì xảy ra với anh linh của anh ta vậy? Còn nữa, chưa vào Khống Linh mà đã có chiến lực khủng khiếp như vậy?

Ranh giới giữa Không Linh và Phú Thần cũng thua gì Phú Thần và vừa mới bước vào Ngưng Khí!

“Thực ra, tôi vẫn luôn rất muốn biết, sau khi vào Khống Linh sẽ có sự thay đổi như thế nào” Trương Thác nhếch khóe miệng thành một nụ cười.

Trên bầu trời, trăng khuyết đã thành hình tròn, chậm rãi giáng xuống, rơi đến phía sau Trương Thác, mà Diệu Nhật đó cũng chìm xuống, dùng toàn bộ ánh sáng bao trùm anh.

“Lão đại sắp vào Khống Linh rồi!” Bạch Trình trừng to mắt: “Anh ấy sẽ chọn cái nào làm anh linh của mình đây?”

Phía sau Trương Thác, bốn hư ảnh lại xuất hiện. Bốn chiến linh bắt đầu ngưng thành thực chất. Trước người anh, ánh sáng tứ sắc bao trùm, hóa thành một con rồng cuộn, quấn quanh người anh.

“Nguồn sức mạnh này” Kiếm Thanh Quân híp mắt nhìn Trương Thác ở phía trước, trong mắt lại thêm một tia nghi ngờ.

“Lúc đầu, tôi vào trận bằng Phú Thần, hiện giờ lại vào trận bằng Khống Linh, nhưng điều khác biệt, là con đường của Phú Thần, tôi đã đi bằng cửa sau của người trước. Mà lần này, con đường tôi đi chỉ thuộc về mình tôi, một con đường thuộc về Trương Thác tôi!”

“Trương Thác, cậu!” Thiên Anh Vũ đang đánh nhau với Bạch Giang Nam nghe được cái tên này, cả người đều chấn động, thậm chí ngay trong một trận đại chiến như vậy, lại trong nháy mắt đó quên mất ra chiêu, nhìn về phía Trương Thác ở phía dưới.

“Thiên Anh Vũ, khi đánh nhau, tuyệt đối đừng phân tâm”

Bạch Giang Nam phát ra tiếng nhắc nhở ấm áp, nhưng động tác trên tay lại không dừng, hắc mang đã chém tới trước người Thiên Anh Vũ.

Bởi vì hành động tạm dừng ngắn ngủi này, mà Thiên Anh Vũ tung ra chiêu thức quá chậm, bị hắc mang đó chém lên người, lập tức cả người bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, anh linh phía sau cũng trở nên hơi hư ảo.

“Hóa ra, hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu mấy người các ông đang muốn làm gì!” Thiên Anh Vũ nhìn chăm chăm vào Bạch Giang Nam.

Cả người Bạch Giang Nam đáp xuống phía trước Thiên Anh Vũ, nhìn ông ta, rồi dùng giọng nói chỉ có mình ông ta có thể nghe thấy: “Thiên Anh Vũ, nghe nói, có những thứ cho dù là ông đã nghĩ ra, cũng không thể nói ra ngoài. Bằng không hậu quả cũng không phải là thứ ông có thể gánh vác được đâu”

Thiên Anh Vũ ho ra một ngụm máu tươi: “Anh Linh điện các người, vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm nơi đó đúng không? Toàn bộ mọi chuyện đều đã được các người tính toán xong hết cả. Các người vẫn đang mưu toan nơi đó, và đã sắp xếp từ cả trăm năm trước. Không, không chỉ trăm năm, các rồi”

Bạch Giang Nam nói đến đây, tâm trạng đột nhiên trở nên kích động: “Cái gọi là sẽ dẫn đến tai họa, chỉ là do các người chẳng nhìn thấy gì hết mà thôi! Chúng tôi đã cho các người cơ hội, nhưng các người thì sao? Nội đấu? Tàn sát? Nếu đã có một nhóm người hết thuốc chữa như vậy, vậy cứ trực tiếp hủy diệt là xong. Thời gian không đủ để cho Anh Linh điện tôi từ từ cảm hóa các người. Chuyện năm đó, ông không đưa ra lựa chọn, mà đứng ở trung lập, thế này cũng xem như tự rõ trong lòng, cho mới để cho ông có thể sống đến hiện tại. Nhưng ông của hiện tại đã không còn xứng sống tiếp nữa rồi”

“Bạch Giang Nam!” Thiên Anh Vũ ôm ngực, đứng dậy: “Tôi thừa nhận ông rất mạnh, nhưng ông thật sự cho rằng nhiều năm như vậy Thiên Anh Vũ tôi không tiến bộ một chút nào hay sao? Cho đến bây giờ, ông đã không có cách nào tiếp tục giải trừ phong ấn trên người mình nữa rồi thì phải. Với thực lực của ông hiện tại, muốn giết tôi, e rằng không phải là chuyện đơn giản gì đâu”

“Thật sao?” Bạch Giang Nam nhướng mày: “Thiên Anh Vũ, ông đã từng nghe nói tới một loại chiến thuật đột nhiên khiến rồi”

Bạch Giang Nam nói đến đây, tâm trạng đột nhiên trở nên kích động: “Cái gọi là sẽ dẫn đến tai họa, chỉ là do các người chẳng nhìn thấy gì hết mà thôi! Chúng tôi đã cho các người cơ hội, nhưng các người thì sao? Nội đấu? Tàn sát? Nếu đã có một nhóm người hết thuốc chữa như vậy, vậy cứ trực tiếp hủy diệt là xong. Thời gian không đủ để cho Anh Linh điện tôi từ từ cảm hóa các người. Chuyện năm đó, ông không đưa ra lựa chọn, mà đứng ở trung lập, thế này cũng xem như tự rõ trong lòng, cho mới để cho ông có thể sống đến hiện tại. Nhưng ông của hiện tại đã không còn xứng sống tiếp nữa rồi: “Bạch Giang Naml”