Kiếm linh phía sau Kiếm Thanh Quân lại rút một thanh kiếm trong số bảy thanh kiếm sau lưng ra. Đây là một thanh cự kiếm, dường như có thể mở núi. Cự kiếm đón gió mà cao lên, trong nháy mắt đã cao hơn trăm trượng! Trên cự kiếm truyền tới uy áp, khiến một ngọn núi lớn sụp đổ ngay tại chỗ.
“Trảm!”
Kiếm Thanh Quân quát một tiếng lớn, cự kiếm chém xuống.
Cùng lúc đó, bóng người màu xanh phía sau Trương Thác lại hóa thành bộ dáng anh linh phía sau Kiếm Thanh Quân, ngay cả bảy thanh bội kiếm phía sau cũng có đủ. Bóng người màu xanh này, cũng rút một thanh cự kiếm ra, giống y như chiêu thức của Kiếm Thanh Quân. Cự kiếm này đón gió cao lên, biến thành chín mươi trượng, chỉ nhỏ hơn cự kiếm của Kiếm Thanh Quân một chút.
“Cốc chủ Kiếm Cốc, thứ bà biết thì tôi cũng biết” Trương Thác quát lớn một tiếng, hai thanh cự kiếm bắt đầu va chạm giữa không trung.
“Âm!”
Sức mạnh va chạm như vậy ở giữa bầu trời, cuộn lên hết lớp sóng linh khí này đến lớp khác. Làn sóng mãnh liệt này trào ra khắp bốn phương tám hướng.
Trương Thác thì thào: “Lấy đạo của người trả lại cho người”
Tám chữ này chính là chiến linh thứ tư của Trương Thác! Tuy rằng về mỗi một phương diện đều không thể đạt đến cực hạn, nhưng đối với anh hiện tại mà nói, thứ mà anh thiếu nhất chính là chiêu thức, nhưng sự xuất hiện của chiến linh này lại có thể mang tới chiêu thức vô tận cho anh!
Trương Thác vẫn luôn kiểm soát mình không bước vào Khống Linh, bởi vì Sở Thanh đã nói với anh, cách thức tu luyện của anh khác biệt, càng áp chế nhiều thì khi vào Khống Linh sẽ có được càng nhiều lợi ích. Trương Thác vẫn luôn không vào Khống Linh là vì đang kiềm chế chính mình.
Anh có thể từ một nhân vật nhỏ trưởng thành đến bộ dáng hiện tại, đối với yêu cầu về bản thân vô cùng khắc khổ, cho.
nên anh không ngừng áp chế bản thân, trên thực tế, lượng mà anh áp chế đã có thể vượt qua dự đoán của Sở Thanh khi ấy, chỉ có Trương Thác vẫn chưa thỏa mãn mà thôi. Lúc này giống như Khống Linh, thực lực của anh đã vọt thẳng đến đỉnh, sắp ngang bằng với Kiếm Thanh Quân.
Phải biết rằng, nhân vật giống như Thiên Anh Vũ và Kiếm Thanh Quân, chỉ riêng vào Khống Linh đã không dưới trăm năm. Mà Trương Thác chẳng qua chỉ mới bước vào cảnh giới Khống Linh mà thôi, chỉ như vậy mà đã có thể đối đầu với Kiếm Thanh Quân rồi.
Sóng khí giữa không trung dần dần lặng lại, Ẩm Nguyệt và Diệu Nhật lơ lửng ở phía sau Trương Thác. Nơi này dường như đã hình thành một lĩnh vực chỉ thuộc về một mình Trương Thác, lĩnh vực âm dương!
Trong lĩnh vực này, Trương Thác không chịu bất cứ ảnh hưởng của sóng dao động linh khí nào.
Phiêu Tuyết vẫn ở trên bầu trời như cũ, dấy núi đóng băng, đám người Bạch Trình đều cảm thấy lạnh thấu xương.
“Sư đệ, cậu vẫn luôn mang đến bất ngờ cho người khác”
Bạch Giang Nam đứng ở phía xa, anh linh của ông ấy đã biến mất, ông ấy sẽ không tiếp tục ra tay nữa. Ông ấy có thể nhìn ra được với thực lực của Trương Thác hiện tại, tuy vẫn chưa phải là đối thủ của Kiếm Thanh Quân, nhưng Kiếm Thanh Quân muốn giết anh, đã là chuyện không có khả năng nữa rồi, một trận chiến này vừa vặn cho anh luyện tay.
Kiếm Thanh Quân cũng nhìn ra được điểm này, bà ta quay đầu liếc mắt một cái, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của Thiên Anh Vũ đâu, người đàn ông tóc trắng đó đã biến mất. Kiếm Thanh Quân dự cảm được một tia không ổn. Bà ta lại bổ một kiếm tới, sau đó cũng không quay đầu lại, mà bỏ chạy về phía xa.
Một kiếm này của Kiếm Thanh Quân chỉ để đánh yểm trợ cho mình chạy trốn mà thôi, nên cũng không thể hiện uy lực quá lớn, phát hiện ra chuyện không ổn nên cũng không ở lại thêm nữa.
Trương Thác dễ dàng hóa giải một kiếm này, phát hiện ra Kiếm Thanh Quân định chạy, nhưng cũng không đuổi theo.
Cho dù đuổi theo, thì mình cũng không thể giết được bà ta.
Tuy rằng đây là một tai họa, nhưng tạm thời cũng không có cách giải quyết hay gì.