Nhưng lúc này là lần đầu tiên đại quân Vạn Sơn tấn công, bây giờ mà lùi lại, vậy về mặt khí thế bọn họ sẽ lập tức yếu đi.
Hai quân giao chiến, khí thế vô cùng quan trọng, chú trọng vào người ra oai phủ đầu, nhưng hiện giờ người ra oai trước này, lại bị Trương Thác giành mất.
“Lên!” Tướng lĩnh trong quân đỏ mắt rống to một tiếng, bây giờ không có cách nào lùi lại nữa rồi.
Những tướng sĩ đó biết rõ chắc chắn sẽ chết, nhưng vẫn xông về phía trước như cũ. Đây chính là niềm tin và sự phục tùng của một người thân là chiến sĩ. Những tướng sĩ thân xác phàm trần này, một khi tiếp xúc với những chiếc xe tăng lăn từ trên núi xuống đó, chỉ có một hậu quả, đó là sẽ bị đè thành thịt nát.
Cùng với sự xung phong của các chiến sĩ, và cùng với những chiếc xe tăng đang lăn xuống đó, khoảng cách giữa bọn họ đã càng lúc càng gần, những chiến sĩ xông đến phía trước nhất đã đỏ mắt, bọn họ sẽ không nghĩ xem mình nên sống sót kiểu gì.
Trong nháy mắt hai bên sắp tiếp xúc, một tia sáng đỏ từ trên trời trảm xuống. Đây là kiếm mang mang theo sức mạnh vô địch, có lực sát thương cực lớn. Tia sáng đỏ này đứng giữa các chiến sĩ và xe tăng đang lăn xuống, để lại ở nơi đó một khe rãnh rộng ước chừng năm mét, sâu mấy chục mét.
Xe tăng lăn xuống cuối cùng không đè ép lên người những chiến sĩ, mà lại rớt vào trong khe rãnh đó, phát ra tiếng vang “âm ầm ầm ầm”.
Các chiến sĩ dừng bước trước khe rấnh này, nhìn cái hào rộng trước mắt với vẻ kinh hồn bạt vía, mới vừa rồi, bọn họ đã nhìn thấy tử thần, nhưng hiện tại, lại bước ra khỏi quỷ môn quan.
Tướng lĩnh chỉ huy cũng đổ mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển.
“Thành chính Vạn Sơn!” Trên không trung, một tiếng quát vang lên, là Trương Thác đang lơ lửng ở nơi đó, đường kiếm mang màu đỏ vừa rồi đó là do anh đã chém ra. Ánh mắt của anh liếc qua những chiến sĩ này, rồi hướng thẳng đến thành chính, giọng nói của anh như chuông lớn, mỗi một người đều nghe được rất rõ ràng: “Giữa các người và Trương Ức Thùy tôi có ân oán, vậy thì hãy để chúng ta tự giải quyết là được, không cần thiết phải khiến những người còn lại uổng phí tính mạng!”
Trương Thác nói xong, lại nhìn về phía tướng sĩ ở phía dưới, tiếp tục lên tiếng: “Chuyện ngày hôm nay, tôi tôn trọng các cậu là đàn ông, tôn trọng sự trung thành của các cậu, nhưng trên chiến trường, không có đúng sai, không phân chia lập trường, cho nên, tôi tha cho các cậu một mạng. Một mạng này chỉ vì tôi tôn trọng các cậu. Nhưng lần sau, Trương Ức Thùy tôi sẽ không thu tay lại đâu!”
Anh nói xong, bóng người lóe lên, rồi biến mất giữa không trung.
Trên cứ điểm ở thành chính Vạn Sơn, Võ Vương nghe được những lời này, sắc mặt khó coi. Trương Ức Thùy này, hiện giờ lại chơi trò tấn công tâm lý. Tuy răng anh không nói rõ ràng, nhưng ý tứ trong lời nói, lại khiến mỗi một người đều có thể lý giải được. Không thể không nói, những tướng sĩ bình thường này chỉ tới tiên mạng, nếu thật sự có ân oán, vậy thì để những Chí Tôn như bọn họ ra tay giải quyết thì tốt hơn.
Tuy Võ Vương hiểu rõ, đối phương làm ra chuyện như vậy, đồng thời nói ra những lời này, chỉ bởi vì binh lực không bằng bên mình, nhưng anh ta cứ cố tình không có bất cứ cách nào khác. Trương Ức Thùy này toàn chơi kế quang minh chính đại!
Võ Vương vẫn có thể liều lĩnh như cũ, cho tướng sĩ ra đánh, nhưng nếu như vậy thì ý nghĩa nằm ở đâu? Võ Vương sẽ mang tiếng một mình không dám xuất chiến, để người khác đi chịu chết trên lưng!
“Tên Trương Ức Thùy này có thực lực bình thường, nhưng ngược lại miệng lưỡi cũng sắc bén đấy!” Một người lên tiếng ở phía sau Võ Vương, ông ta thoạt nhìn khá lớn tuổi, hơn sáu mươi, trên trán phủ kín nếp nhăn, nhưng người nào quen biết ông ta, đều biết rất rõ, tuy ông ta nhìn già, nhưng vận động lại không kém ai, người này chính là Võ Vương tiền nhiệm của phủ Võ Vương, nổi tiếng ngang với Thiên Anh Vũ và Kiếm Thanh Quân!
Lần này, Võ Vương cũ đích thân ra mặt, chính là bởi vì chín anh hùng hào kiệt của phủ Võ Vương đều đã bị chém chết ở trong Hoành Sơn. Chín người này chính là sức mạnh trung kiên trong phủ Võ Vương, vô cùng quan trọng.
“Đi đi” Võ Vương cũ võ lên vai của Võ Vương: “Nếu đối phương đã hạ chiến thư rồi, chúng ta cũng không phải là người nhận thua, người trẻ tuổi, cậu cũng không thua kém bất cứ ai, muốn giết ai thì cứ đi đi”
Võ Vương gật đầu, vừa định ra tay, thì nhìn thấy một tướng sĩ đứng ra trước tiên, mở miệng nói: “Võ Vương đại nhân, tôi bằng lòng đi đánh trận đầu này!”
Tướng sĩ này tên là Triều Thanh Tùng, trước khi Lâm Ngữ Lam xuất hiện, anh ta vẫn luôn là sự tồn tại như một thống soái đối đầu với cường đạo, đã vào cấp bậc Chí Tôn từ lâu.