“Cậu đừng tưởng rằng ông đây không biết!” Triệu Chính Khải đỏ mặt tía tai: “Cậu ném toàn bộ xương gà vào ghế xe sau của ông đây! Đó là thứ tôi yêu nhất kiếp này, vậy mà lại bị cậu sỉ nhục như vậy sao?”
Toàn Cảnh Thiên ngoảnh đầu, huýt sáo, không để ý tới ông †a nữa.
“Đợi ông đây xử chết thằng Võ Vương gì đó, rồi tính sổ với cậu sau!” Triệu Chính Khải siết nắm tay, sau đó nói với Trương Thác: “Cho điếu thuốc coi, sau đó lấy một bộ quần áo cho tôi thay”
Trương Thác gật đầu, phân phó xuống dưới, sau đó hỏi: “Sao ông lại tới tâm Trái Đất?”
“Thực lực tới rồi, vào Khống Linh rồi trở về” Triệu Chính Khải mở miệng với vẻ mặt thoải mái.
Vài phút sau, Võ Vương đứng ở bên rìa chiến trường, lớn tiếng mở miệng: “Trương Ức Thùy, nếu các người né chiến không ra, vậy tôi cũng sẽ không bắt nạt các người nữa”
“Ranh con láo toét, cậu cứ đợi đấy cho ông!” Triệu Chính Khải người còn chưa thấy đâu, nhưng giọng nói lại truyền tới từ xa xa: “Ông đây thay xong quần áo thì tới, con mẹ nó cậu đừng có mà thể hiện!”
Đây là chiến trường giao chiến của hai quân, lúc này, người khiêu chiến đều là những nhân vật cấp bậc đứng đầu hai bên, trong ngày thường, mỗi một người bọn họ đều vô cùng uy nghiêm, cho dù là ở trên chiến trường, thì người nào cũng vô cùng khí thế, nhưng cách thức khiêu chiến giống như ả đàn bà chanh chua này của Triệu Chính Khải, lập tức khiến cho cảnh tượng trên chiến trường hoàn toàn thay đổi.
Võ Vương nghe được lời này, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn một cục tức, vô cùng khó chịu, nếu không phải đang ở địa điểm tập kết vạn quân này, thì anh ta chắc chắn sẽ chửi ngược lại, nhưng hiện tại không thể, bởi vì anh ta là Võ Vương, anh ta đại diện cho sự uy nghiêm của Võ Vương.
Sĩ quan phụ tá Chu ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam nghe thấy tiếng chửi rủa này, trong lòng chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, trước đây đều là cô ta bị chửi, bây giờ, cuối cùng cô ta cũng đứng ở bên mắng chửi người này, quả nhiên là thoải mái!
Võ Vương hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó nói: “Đừng chỉ biết thể hiện mồm mép, có bản lĩnh thì tới chiến đi”
“Tới đây!” Trên bầu trời, một bóng người mặc quần đi biển màu hồng nhạt, chân đi dép tông, mặc áo may ô màu trắng, đột nhiên xuất hiện. Triệu Chính Khải đã đổi xong bộ quần áo quen thuộc nhất của ông ta. Điếu thuốc trong miệng ông ta lúc sáng lúc tối, ông tay hoạt động hai cánh tay một chút: “Thế này mới đúng, thay xong một bộ trang bị, cả người từ trên xuống dưới đều trở nên thoải mái hơn rồi, nào, chiến!”
Giọng nói của ông ta vừa dứt, phía sau lưng đã ngưng tụ bóng đen.
Trương Thác nhìn chằm chằm vào nơi đó, anh rất muốn biết anh linh của cái con hàng Triệu Chính Khải này rốt cuộc là gì. Anh linh là thứ đại diện cho hướng phát triển tương lai của một tu sĩ, mà Triệu Chính Khải vẫn luôn mang đến cho anh một loại cảm giác không nhìn thấu được.
Sắc mặt của Võ Vương cũng có chút nặng nề, người vừa rồi đó không hề sử dụng anh linh mà đã tung ra được một quyền hữu lực như vậy, nếu người này dùng anh linh, vậy thực lực sẽ tăng lên một cấp bậc.
Bóng đen ngưng tụ phía sau Triệu Chính Khải, càng ngày càng ngưng thành thực chất, rồi một hình dáng khổng lồ xuất hiện trong tâm mắt của Trương Thác.
Nhìn thấy hư ảnh xuất hiện phía sau ông ta, Trương Thác há to miệng.
Đám người Bạch Trình cũng đồng thời trừng to hai mắt: “Anh, cái con hàng này có lai lịch gì vậy? Cảm thấy đầu óc có hơi không bình thường”
Trương Thác dừng vài giây, rồi trả lời Bạch Trình: “Bỏ hai chữ cảm thấy đi, đúng là đầu óc không bình thường”
Triệu Chính Khải mặc quần đi biển màu hồng nhạt, xuất hiện ở phía trên chiến trường, vốn dĩ trông có vẻ vô cùng quái dị rồi, nhưng vào một khắc anh linh xuất hiện phía sau ông ta lại càng quái dị hơn!
Không! Thứ mà Triệu Chính Khải sở hữu, không nên được gọi là anh linh! Dù sao thì Rolls-Royce là thứ không có linh hồn mà!
Thứ hình thành phía sau Triệu Chính Khải chính là một chiếc Rolls-Royce khổng lồ, dài ba mươi mét, có trục bánh xe mạ vàng!