Người này là nam giới, mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, trên bộ trường bào đó còn phác họa cánh hoa màu trắng bạc.
“Lại có tôn chủ xuất hiện rồi!”
“Năm vị tôn chủi”
“Các bạn già tới đây, lại không thể tiếp đón từ xa, ngược lại Kiếm Thanh Quân tôi đã thất lễ rồi” Cốc chủ Kiếm Cốc đi tới, đứng ở bên cạnh Võ Vương cũ.
“Sáu vị tôn chủ!”
“Đừng quên, chuyện ngày hôm nay, học viện Thiên Vũ cũng tham gia, không chỉ có sáu người thôi đâu, viện trưởng của Học viện Thiên Vũ đâu, người đó cũng là cấp bậc tôn chủ!”
“Đúng, viện trưởng học viện Thiên Vũ đâu?”
Có người nghỉ ngờ, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Thiên Anh Vũ.
“Đậu má, rốt cuộc cậu đã chọc phải phiền phức lớn đến đâu vậy hả?” Triệu Chính Khải trừng to mắt, hỏi Trương Thác: “Những người này đều định tới giết chết cậu sao?”
Kiếm Thanh Quân hướng mặt về phía đám người Trương Thác, lên tiếng nói: “Cậu ta không chọc phải phiền phức lớn lắm đâu, chỉ là giết chết mười vị Chí Tôn của học viện Thiên Vũ, giết mười một Chí Tôn của Kiếm Cốc tôi, giết chín Chí Tôn của phủ Võ Vương, lại đổi linh hồn của đồ đệ Bảo Đinh của tôi, còn thuận tiện chôn luôn viện trưởng Thiên Anh Vũ của học viện Thiên Vũ ở trong Hoành Sơn mà thôi?
Kiếm Thanh Quân rõ ràng đã đổ luôn cái chết của Kiếm Danh Sơn và Kiếm Thanh Loan lúc trước lên đầu của Trương Thác. Những chuyện này, chỉ cần hơi liên tưởng một chút, đều có thể có được đáp án.
Những lời nói vô cùng đơn giản này của Kiếm Thanh Quân lại khiến trong lòng người kinh hãi tới cực điểm.
Trương Ức Thùy này lại giết chết nhiều Chí Tôn như vậy ư!
Hơn nữa sau lưng mỗi một vị Chí Tôn, đều là thế lực đỉnh cấp ở khu Vạn Sơn này! Đã vậy, ngay cả Thiên Anh Vũ cũng đã chết luôn rồi! Viện trưởng của học viện Thiên Vũ, một sự tồn tại cấp bậc tôn chủ!
Nghe thấy tin tức Thiên Anh Vũ đã chết, mấy vị tôn chủ đều hướng ánh mắt lên người Trương Thác.
“Tuổi tác còn nhỏ, mà sát tâm đã nặng như vậy rồi, nếu giữ cậu lại, ngày sau chắc chắn sẽ đại loạn” Thế Gia Khiêm mở miệng nói.
“Ha ha, con mẹ nó, hôm nay ông trêu chọc anh em của tôi, sợ là lát nữa cậu ta sẽ giết chết ông đấy” Triệu Chính Khải lên tiếng.
“Tiểu bối nhà cậu, cũng xem như đủ ngông cuồng đấy”
Tôn chủ Ngân Chí Phát nói.
“Mụ nội ông!” Triệu Chính Khải chửi: “Ông nói bản cục tọa là tiểu bối sao? Có tin bản cục tọa cho ông xơi món ghế điện hay không?”
Triệu Chính Khải mở miệng chửi người, hoàn toàn là một chuyện dễ như trở bàn tay, đủ loại lời nói thô thiển khác nhau bay ra, những người có mặt ở đây, mỗi một người đều là đối thủ của Triệu Chính Khải về phương diện võ mồm, huống chỉ còn đều là sự tồn tại cấp bậc tôn chủ, cho dù mọi người đều có thể chửi, nhưng cũng không có người nào gỡ bỏ thể diện, để lên tiếng chửi thi với ông ta.
Trong mắt của mọi người, người có anh linh kỳ lạ này và Trương Thác hoàn toàn là hai tên quái dị.
Anh Linh kỳ quái này, người ăn mặc kỳ lạ này, một lời không hợp, đã trực tiếp chửi bậy, chắc chắn là thủ lĩnh chửi thi trên chiến trường.
Mà Trương Thác, tuy ngoài miệng sạch sẽ hơn một chút, nhưng lén lén lút lút giết nhiều người như vậy, lòng dạ độc ác.
“Tiểu bối, chỉ có miệng lưỡi lợi hại thôi sao?” Tôn chủ Lãng Trung Hiếu phất tay, cơn sóng thân ngút trời đột nhiên hình thành, vọt thằng về phái Triệu Chính Khải.
Triệu Chính Khải kêu lên một tiếng quái đản: “Mụ nội ông, xe ngâm nước thì không dễ sửa đâu nhé, họ Trương kia, chiêu này cậu tới đỡ đi!”