“Ồ” Một người khẽ cười đây khinh thường: “Họ Lục năm đó có được lợi ích lớn nhất, rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu, sau đó lại truyền lợi ích cho một tiểu bối không biết từ đâu chui ra, tiểu bối họ Trương này, có đức hạnh gì, lại có năng lực gì, mà đảm nhiệm được chức điện chủ Anh Linh điện”
“Anh Linh lệnh có động tĩnh rồi, tiểu bối họ Trương đó đang điều động chiến linh”
“Phong tỏa con đường, toàn bộ chiến linh không được rời đi, gặp chuyện thì điều động chiến linh, chúng ta cần điện chủ như vậy có tác dụng gì chứ?”
“Anh Linh điện có vốn liếng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là vốn cho một tiểu bối ngông cuồng. Cậu ta đang chiến đấu một mất một còn với mấy lão già đó, nếu có thể sống sót, vậy đó là bản lĩnh của cậu ta, còn có thể cho cậu ta cơ hội.
Còn nếu cậu ta không thể sống sót, thì những hậu bối của những người như chúng ta đây, cũng đều là long phượng trong mắt người, cũng có thể kế thừa Anh Linh điện”
“Không sai, Anh Linh điện, không phải ai muốn kế thừa thì có thể tùy tiện kế thừa”
Trong lúc mấy người đối thoại, hoàn toàn không coi tính mạng của Trương Thác ra gì, thậm chí trong tâm trạng của bọn họ, phần lớn còn tràn ngập cảm xúc mong đợi Trương Thác chết đi.
Anh Linh điện chính là chủ nhân hoàn toàn xứng đáng ở tâm Trái Đất này. Đây là kho báu lớn nhất ở nền văn minh tâm Trái Đất, người muốn vị trí điện chủ Anh Linh điện này, thực sự là quá nhiều.
“Từ ngày hôm nay trở đi, cho dù tiểu bối họ Trương đó có gây thù chuốc oán thế nào, thì người thuộc Anh Linh điện không được tham gia, đây là bản thân cậu ta tự chuốc lấy phiền phức, chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần đi làm”
“Cấm chế họ Lục để lại vào năm đó đã bị đám người Bạch Giang Nam phá giải rồi. Tiếp sau đây, cấm chế này sẽ do chúng ta hạ, quy tắc mới của Anh Linh điện cũng sẽ do chúng †a quyết định!”
“Phong tỏa Anh Linh điện!”
Trên bầu trời Anh Linh điện, linh khí nhiều màu tung hoành, đan xen lẫn nhau, hình thành một cái lưới lớn, hoàn toàn che phủ toàn bộ dãy núi.
Trên chiến trường, Trương Thác đã khổ sở chống đỡ, cường giả cấp bậc tôn chủ, mỗi một người đều có vô số con át chủ bài, có sát chiêu có thể hủy thiên diệt địa, mỗi một người đều không phải là nhân vật đơn giản, không phải là người Chí Tôn bình thường có thể đánh đồng. Điểm này cũng không nằm ở thực lực linh khí, mà là ở cá nhân. Cho dù thực lực của bọn họ tương đương, thì người ở cấp bậc tôn chủ, vẫn có thể một tay nghiến áp Chí Tôn bình thường. Đây chính là lý do tại sao bọn họ có thể trở thành tôn chủ. Khi bọn họ còn trẻ, cũng đều là những người kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi.
Mãnh hổ phía sau Võ Vương cũ phát ra tiếng gầm, đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Thác, bổ một vuốt vào lưng anh.
Chiến linh màu đỏ phía sau Trương Thác bị vuốt hổ này trực tiếp xé rách.
Trương Thác của hiện tại đã đến mức độ cạn kiệt linh khí, chiến linh cũng suy yếu không ít.
Bóng người màu xanh đó có thể mô phỏng chiêu thức của Lãng Trung Hiếu, nhưng dưới tình huống một đối một, sao có thể là đối thủ của ông ta, nên cũng đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Lúc này, chỉ còn hai kiếm thần màu trăng đen vẫn còn thủ vững bên cạnh Trương Thác, một trái một phải, nhưng rất dễ nhận thấy, cũng đã đến bên bờ tiêu tán rồi.
“Không ổn không ổn, phải nghĩ cách, phải nghĩ cách” Phía bên Hoành Sơn, Toàn Cảnh Thiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, trên gương mặt mang vẻ đấu tranh.
Ngọc Hà tới bên cạnh Toàn Cảnh Thiên, võ lên bả vai cậu ta.
“Trước đừng ầm ï, anh đang sốt ruột lắm” Toàn Cảnh Thiên trả lời như vậy.
Ngọc Hà nhẹ giọng nói: “Cảnh Thiên, trước khi anh đi ra, trưởng lão đã kêu em nói với anh một câu, ông ấy nói, để trọng trách hồi phục Lâu Lan đè nặng lên người anh, là hơi không công bằng với anh cho lắm. Ông ấy nói, nếu anh có chuyện muốn làm thì cứ làm đi. Thứ mà anh sở hữu là thiên phú mà anh sinh ra đã có, thiên phú này của anh cũng không phải được chuẩn bị để hồi phục Lâu Lan”