Chương 2807
An Quốc Trường nhìn thẳng vào chiếc xe lu, đối với một người bình thường mà nói, nếu đứng ngay chính diện với xe lu, đối mặt với một vật khổng lồ này, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng An Quốc Trường rõ ràng lại chẳng để tâm cho lắm.
Cùng với chiếc xe lu càng lúc càng gần, nụ cười lạnh trên gương mặt của An Quốc Trường càng ngày càng đậm, anh ta phát ra tiếng cười khinh thường: “Tôi thật muốn xem xem, anh định kết thúc kiểu gì, đến lúc đó, còn không phải là ảo não lái xe về hay sao?”
Chiếc xe lu cách An Quốc Trường chỉ còn lại năm mét, sau hai giây, khoảng cách đến vị trí của anh ta chỉ còn lại một mét, anh ta thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ tản ra từ trên động cơ của chiếc xe lu đó.
An Quốc Trường nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Dừng”
Một chữ dừng này, anh ta nói khi trong lòng đã có dự tính.
Nhưng sự việc phát sinh lại hoàn toàn năm ngoài dự liệu của anh ta. Chiếc xe lu tới trước mặt anh ta, hoàn toàn không có ý định dừng lại, mà cứ tiếp tục nghiền áp về phía anh ta như vậy.
Mặt đối mặt với chiếc xe lu giống như cự thú này, trong lúc nhất thời, An Quốc Trường lại ngây người ra đó, hai chân có hơi mềm nhũn, hoàn toàn không ý thức được việc phải chạy, cho đến khi thiết bị phía trước chiếc xe lu đã sắp chạm vào mũi của anh ta, mới có một bàn tay, đột nhiên kéo anh ta về sau, giúp anh ta thoát khỏi vị trí vốn đang ở.
Một giây sau khi An Quốc Trường rời đi, chiếc xe lu đó đã nghiền áp đến vị trí mà anh ta vừa mới đứng. Anh ta chỉ cần rời đi chậm thêm một cái chớp mắt như vậy nữa thôi, khỏi cần nghi ngờ, chắc chắn sẽ bị nghiền thành thịt nát.
Gần trăm người đứng phía sau anh ta cũng lập tức giải tán, chạy tán loạn ra xung quanh.
An Quốc Trường bị kéo sang một bên, sững sờ nhìn chiếc xe lu chậm rãi đi qua, đôi chân anh ta không tự chủ được mà run rẩy, hai tay cũng dần phát run. Anh ta không ngờ người này lại thật sự dám cho xe lu nghiền tới, vừa rồi người đó thực sự muốn nghiền chết mình!
“Xem ra, cậu không có bản lĩnh như ngoài miệng nói nhỉ”
Trương Thác phát ra tiếng cười, dẫn Lâm Ngữ Lam và Từ Uyên đi về phía cửa lớn của nhà họ Lâm.
Nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt cười cợt vốn có của An Quốc Trường đã chẳng còn thấy đâu. Gương mặt tái mét vì vừa rồi bị dọa sợ lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, anh ta siết chặt nắm tay, hỏi Đổng Thư Tuyền: “Người này có lai lịch gì?”
“Chồng của Lâm Ngữ Lam” Đổng Thư Tuyền khinh thường đáp: “Lúc trước ở rể nhà họ Lâm, sau này cứu Lâm Ngữ Lam một mạng nên lên đời.”
“Ồ, nhìn dáng vẻ ngông cuồng của anh ta, tôi còn tưởng rằng anh ta có lai lịch gì cơ, hóa ra là một tên ăn bám nhà họ Lâm à” An Quốc Trường cắn răng: “Bây giờ nhà họ Lâm không sống yên ổn được đâu, tôi muốn anh ta phải chết!”
Đại viện nhà họ Lâm, được trang hoàng giống như khu trồng cây cảnh ở Tô Hàng, mang theo màu sắc cổ kính, tràn ngập một loại cảm giác u nhã tĩnh mịch. Nhưng đại viện này hôm nay lại không còn thấy vẻ u nhã tĩnh mịch đó đâu nữa, hiện giờ đã vào mùa đông, lá cây đã sớm rụng sạch, cành cây trơ trụi, thoạt nhìn lại mang theo một loại tang thương già cỗi, đột nhiên nhìn vào, lại thấy trong đại viện nhà họ Lâm này mang theo một loại vắng lặng.
Trương Thác từ xa đã nhìn thấy trong phòng khách của nhà họ Lâm, có Lâm Nhạc Hằng đang ngồi ở nơi đó với vẻ mặt u sầu, Lâm Kỳ Văn và đám người cô của Lâm Ngữ Lam cũng ngồi ở xung quanh, sắc mặt đều không dễ coi cho lắm.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Lâm Ngữ Lam bước vào trong phòng, lên tiếng.
Mọi người vốn đang cúi đầu tự suy nghĩ mọi chuyện trong lòng mình, trong nháy mắt nghe thấy giọng nói này, gần như đều đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Ngữ Lam với vẻ mặt vui sướng.
“Ngữ Lam!”
“Ngữ Lam, cháu đã về rồi!”