Đan Tô đạo nhân thì lại nói với Lâm Ngữ Lam: “Cô gái, người chồng này của cô từ nhỏ đã có trải nghiệm khác thường, dù không hiểu lễ nghĩa vẫn có thể hiểu được, nhưng cô, không thể không hiểu lễ phép, mau quỳ xuống chào hỏi trước đi”
Hai bóng người ở giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, đợi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đưa mắt nhìn nhau, anh mở miệng: “Hai vị tiền bối, tôi chưa bao giờ từng nghe sư phụ nói về hai người”
“Hừ!” Cung Diệp Vấn đạo nhân hừ lạnh một tiếng: “Lẽ nào chuyện gì Lục Giả Hành cũng phải nói với cậu hay sao? Đông Hòa chúng ta năm nghìn năm lịch sử, lễ giáo tôn ti truyền thừa cho đến tận bây giờ, nhưng đến phiên các cậu, ngay cả lễ phép cơ bản khi gặp mặt trưởng bối cũng sắp quên hết. Tôi đã sớm nói rồi, thế hệ của các cậu chính là tai họa của Đông Hòa ta!”
Đan Tô đạo nhân lên tiếng nói: “Cũng không phải nói tất cả đều như vậy, mấy đệ tử đó của tôi, ngược lại vẫn tuân thủ lễ giáo tôn ti, tôi thấy cô gái này có căn cốt không tệ, cô gái, có muốn bái vào môn hạ của tôi không?”
“Xin lỗi” Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Tôi đã bái sư rồi, không thể bái thêm người khác làm thầy được”
“Ồ” Đan Tô đạo nhân khẽ cười một tiếng: “Đã bái sư rồi sao? Vậy cô trực tiếp rời khỏi sư môn là được, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là đệ tử thứ bảy của Đan Tô đạo nhân tôi, cô chắc hẳn nên cảm thấy vinh hạnh vì thân phận này của mình”
Sắc mặt của Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đều hơi khó coi, Trương Thác xem như cũng đã hiểu được, tại sao loại người không biết xấu hổ như Triệu Chính Khải gặp được hai người này, lại chạy nhanh như vậy.
Anh không biết lai lịch của hai người này, nhưng nghe hai người nói họ ngang vai ngang vế với Lục Giả Hành, nên anh cũng không tiện phát tác, mà hỏi: “Hôm nay hai vị tới đây, hẳn không phải chỉ để phê bình vấn đề lễ phép của những hậu bối như chúng tôi đâu nhỉ?”
“Trương Thác, tôi hỏi cậu, tổ binh bị Lục Giả Hành phong ấn đó, hiện giờ đang ở nơi nào?” Cung Diệp Vấn đạo nhân hỏi.
“Hóa ra là tới vì tổ binh” Trương Thác mỉm cười: “Hai vị, chuyện liên quan đến tổ binh, là do sư phụ tôi làm, chứ không phải tôi. Nếu các ông đã ngang hàng phải lứa với sư phụ tôi, vậy chắc hẳn cứ đi hỏi thẳng ông ấy mới đúng chứ?”
“Láo xược!” Cung Diệp Vấn đạo nhân quát lớn một tiếng: “Trương Thác, câu hỏi tôi hỏi cậu, thì cậu cứ thành thực trả lời là được, tổ binh đó đang ở nơi nào?”
“Tôi không biết” Trương Thác đáp lại như vậy.
“Ha ha, Cung Diệp Vấn, tôi đã sớm nói rồi, người trẻ tuổi bây giờ, người nào cũng không biết trời cao đất dày, ông hỏi cậu ta như vậy, cậu ta sẽ không nói đâu, cho nên, vẫn phải dạy dỗ một chút mới được” Đan Tô đạo nhân cười lạnh một tiếng.
Giọng nói của ông ta vừa dứt, mây đen đã cuồn cuộn trên bầu trời.
“Ha ha ha” Một tiếng cười điên cuồng vang lên: “Hóa ra, mấy vị tiền bối cũng nhớ nhung tổ binh đó sao, tôi còn tưởng chỉ có Phản Tổ Minh tôi mới nói những chuyện đó một cách thẳng thắn như vậy thôi chứ, cái gọi là ra vẻ đạo mạo, chính là nói hai vị tiền bối đó”
Trong tiếng cười điên cuồng này, bóng người của Lam Vân Dương cũng xuất hiện trên ngọn núi hoang này.
“Ồ, tôi tự hỏi là ai, hóa ra là tiểu bối ở Phản Tổ Minh” Cung Diệp Vấn đạo nhân nhìn Lam Vân Dương vừa xuất hiện.
“Đồ không biết lễ phép!” Đan Tô đạo nhân quát: “Chúng tôi và minh chủ tiền nhiệm của Phản Tổ Minh cậu, đã từng có lúc cùng nhau chém giết, từ khi nào mà loại hậu bối như cậu có tư cách bình luận về chúng tôi”
“Ha ha, thật ngại quá, thật ngại quá, về mặt tuổi tác thì hai vị tiền bối quả thực hơn tôi quá nhiều.” Lam Vân Dương phất tay: “Tôi tới chỉ muốn nhắc nhở hai vị tiền bối, Cửu Cục này đã lập ra quy tắc, bất cứ nơi nào có ánh mắt trời chiếu rọi đều không được tùy tiện ra tay. Nếu hai vị tiền bối luôn miệng nói quy tắc, hẳn sẽ không tùy tiện đi phá hỏng điều gì đâu nhỉ?”
Cung Diệp Vấn đạo nhân nhìn ông ta: “Cậu đang dạy tôi làm việc sao?”