Sau khi trở về nhà, anh vẫn luôn yêu cầu Cưồng Sỉ đừng lộ mặt, đây là con át chủ bài của anh, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không tùy tiện sử dụng.
Lúc này, trên bàn cà phê.
Trương Thác cầm cốc Blue Mountain trước mặt mình, nhẹ nhàng quấy vài cái, sau đó hỏi: “Nói đi, mục đích ông tìm tôi là gï?”
“Cũng chẳng có gì cả, chỉ là muốn nói chuyện phiếm với cậu một chút, tôi nghĩ hiểu lầm của cậu đối với tôi có thể hơi sâu rồi”
“Cũng không sâu cho lắm” Trương Thác lắc đầu: “Nếu cho tôi cơ hội, để tôi giết chết ông, thì tất cả đều xong”
“Ha ha” Lam Vân Dương cười to hai tiếng: “Cậu ngược lại cũng thẳng thắn đấy, đương nhiên, tuy cậu có thể ra tay với tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải có một cơ hội mới được, dù sao thì ở tương lai không xa, chúng ta có khả năng sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến”
“Hở?” Trương Thác hơi tò mò: “Đây chắc hẳn mới là thứ mà ông muốn tìm tôi để nói lần này, đúng chứ?”
Lam Vân Dương gật đầu: “Cậu có từng nghĩ tới, sau khi hai nền văn minh xảy ra va chạm, sẽ xảy ra chuyện như thế nào không?”
Trương Thác nhíu mày: “Ý của ông là…”
Lam Vân Dương bưng cà phê lên, nhấp một ngụm, sau đó nói: “Những người tồn tại ở bề mặt Trái Đất như chúng ta, biết được sự tồn tại của tâm Trái đất, thì ở tâm Trái Đất cũng có người như vậy, biết về nền văn mình trên bề mặt Trái Đất. Giữa hai nền văn minh này, tôn tại một con đường không ổn định, mà bởi vì loại nguyên nhân nào đó, mà con đường này đã dần dần ổn định vào khoảng thời gian cậu trở về. Tôi tin rằng, không đến bao lâu nữa, bề mặt Trái Đất và tâm Trái Đất sẽ hoàn toàn xuất tiếp xúc với nhau, đến lúc đó, những người sinh ra ở bề mặt Trái Đất, và sống ở bề mặt Trái Đất như như chúng ta, sẽ rất bận đấy”
Cả người Trương Thác hơi chấn động: “Con đường ổn định, chuyện này…”
“Cho nên tôi nói, chúng ta sẽ đứng chung trên cùng một chiến tuyến, chỉ nói riêng về trình độ ở hai nên văn minh, tâm Trái Đất đã đủ để nghiền áp bề mặt Trái Đất rồi, đến lúc đó, người có thể bảo vệ bề mặt Trái Đất chỉ có Ngự Khí. Cú va chạm lần này sẽ là một trận chiến tranh, hơn nữa, không thua gì bất cứ cuộc chiến tranh nào mà chúng ta đã biết. Cho dù là ai thắng, thì đều chỉ có một kết quả..” Lam Vân Dương nói đến đây, không tiếp tục nói thêm nữa.
Mà Trương Thác thì lại lẩm bẩm, tiếp lời của ông ta: “Kết quả là trên thế giới này chỉ còn lại một nền văn minh”
“Không sai” Lam Vân Dương gật đầu: “Đây sẽ là một trận đánh ác liệt, không biết sẽ đánh đến mức độ nào, và sẽ đánh mất bao lâu. Nhưng hiện tại, tất cả đều phải bắt tay vào chuẩn bị, so với văn minh tâm Trái Đất, thì thực lực của bề mặt Trái Đất chúng ta kém hơn rất nhiều, nhưng cũng không đại diện cho việc chúng ta không có bất cứ năng lực nào đánh trả. Cậu biết thứ mà tôi đang nói đến là gì chứ, đó là chúng ta tuyệt đối mạnh hơn tâm Trái Đất”
Trương Thác nhìn vào đôi mắt của ông ta, phun ra hai chữ: “Ý ông là, tổ binh?”
“Ừm” Lam Vân Dương gật đầu: “Từ sau khi Lục tiên biến mất, tổ binh bị ông ta phong ấn xuất hiện ở nơi nào, thì không có người nào biết, cậu thân là đệ tử duy nhất của ông ta, mọi người muốn biết bí mật này, chỉ có thể biết từ trên người cậu thôi”
“E rằng phải khiến bọn họ thất vọng rồi” Trương Thác duỗi thắt lưng: “Bởi vì tôi cũng không biết lão già Lục đã để tổ binh ở nơi nào”
“Không” Lam Vân Dương lắc đầu: “Sẽ luôn có một nơi mà cậu biết, nơi chôn giấu tổ binh tồn tại. Lục tiên sẽ không làm ra loại chuyện chặt đứt đường lui của nền văn minh tâm Trái Đất, chỉ là cậu có thể vẫn chưa hiểu ra được mà thôi. Cái này không quan trọng, chỉ cần sau này cậu dẫn mọi người cùng đi tìm nơi đó là được.”
“Ông dựa vào cái gì cho rằng, tôi nhất định sẽ dẫn các ông đi tìm nơi đó?” Trương Thác hỏi ngược lại.