“Tới đi sư muội, cho cô được trải nghiệm anh linh của tôi!”
Người thanh niên mặt mày gian xảo hét to một tiếng, ra tay tung chiêu, chỉ thấy anh linh phía sau anh ta tung ra lượng lớn ánh sáng, với khí thế rất lớn.
Đối với các thành viên của những thế lực khác trên bề mặt Trái Đất mà nói, thì đòn tấn công mà thanh niên mặt mày gian xảo này tung ra vô cùng điên cuồng, bởi vì giới hạn thực lực của bọn họ ở nơi này, cảnh giới Phú Thần đã là người mạnh nhất rồi.
Nhưng đối với ba người Trương Thác, Triệu Chính Khải và Lâm Ngữ Lam mà nói, đòn tấn công mà thanh niên mặt mày gian xảo này đánh ra, giống y như trò đùa, yếu ớt vô lực.
Trong mắt của Lâm Ngữ Lam là vẻ khinh thường, với thủ đoạn tấn công như vậy, nói một cách không khoa chút nào, cô có thể dựa vào tướng quân mặc giáp bạc phía sau mình dễ dàng thu phục được.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị ra tay, giọng nói của Trương Thác đã truyền vào trong lỗ tai của cô.
“Bà xã, nhẹ tay chút, để thăm dò thực lực của bọn họ”
Lâm Ngữ Lam nghe được lời này, lập tức giảm bớt vài phần sức lực, chỉ tùy tiện tiếp chiêu.
Nhưng sự tùy ý của cô đối với ba người ở đạo quán Ngọc Hư mà nói, cũng giống như dùng hết toàn bộ sức lực vậy.
Ở tâm Trái Đất, Lâm Ngữ Lam và bảy người Bạch Trình đã diễn không biết bao nhiêu trò, ở trước mặt thiên quân vạn mã, và trước nhiều cao thủ như vậy, từ một loại góc độ nào đó mà nói thì cô tuyệt đối có thể được xưng là một diễn viên lão luyện, hiện giờ chỉ lừa gạt những người này, vẫn rất nhẹ nhàng.
Lâm Ngữ Lam và thanh niên mặt mày gian xảo lập tức qua lại mười mấy chiêu.
Ba người thanh niên ở đạo quán Ngọc Hư nhìn thấy uy lực †ấn công mà Lâm Ngữ Lam tung ra, vẻ nghiêm túc và nặng nề trong mắt đã giảm bớt đi không ít, họ hé miệng thở ra một hơi, cũng hoàn toàn nhẹ nhõm hẳn.
Bởi vì vào thời điểm Lâm Ngữ Lam vừa mới ra tay, uy lực đó có thể so với sư phụ của bọn họ, nhưng lúc này vừa nhìn, thực lực cũng không kém bọn họ là bao.
Sau khi qua mười mấy chiêu, Trương Thác và Triệu Chính Khải cũng nhìn ra được.
“Đây không phải là anh linh chân chính, hoặc là nói, dùng một phương pháp nào đó, để ngưng tụ ra khí hình người” Triệu Chính Khải lên tiếng: “Đây đúng thật là một đám người yêu thể diện, thực lực không xong, nhưng cứ phải giả bộ trước đã”
“Đạo quán Ngọc Hư này ngược lại cũng có chút thú vị đấy” Trương Thác mỉm cười: “Như vậy xem ra, nơi này cũng không thần bí như trong tưởng tượng”
“Ha ha ha, là một đám người ngày thường giấu đầu hở đuôi thôi, có thể thần bí được đến đâu chứ, chẳng qua là nghĩ đủ mọi cách để sống lâu một chút” Triệu Chính Khải vung tay không để ý: “Được rồi, hết thú vị rồi, tôi về trước đây, cả ngày hôm nay thật khiến người ta mệt mỏi”
Trương Thác liếc mắt nhìn Sài Vạn Hoành ở bên cạnh, lên tiếng nói: “Đi ngăn cản chút đi”
Sài Vạn Hoành gật đầu, sau đó vung tay: “Đủ rồi! Đây không phải chỗ cho các người đánh nhau, nếu có sức lực thì tiếp sau đây sẽ có chỗ cho các người đánh!”
Sài Vạn Hoành xông vào giữa chiến trường của hai người.
Lâm Ngữ Lam đã sớm không muốn đánh nữa rồi, thấy thế, cô trực tiếp thu chiêu, rồi lùi lại.
Ngược lại, thanh niên mặt mày gian xảo vẫn không chịu bỏ qua, liên tiếp ra mấy chiêu nữa, định giữ Lâm Ngữ Lam lại, nhưng đều bị Sài Vạn Hoành ngăn chặn.
“Người của hội Thần Ẩn, ngay cả chuyện của đạo quán Ngọc Hư chúng tôi mà cũng muốn nhúng tay vào sao?” Thanh niên mặt mày gian xảo trừng mắt nhìn Sài Vạn Hoành.
Sài Vạn Hoành lắc đầu: “Với cục diện bây giờ cũng không phải là lúc để các người nội đấu, tôi nghĩ trưởng bối của đạo quán Ngọc Hư các cậu cũng sẽ quan sát đại cục như vậy.”