Mà hai thanh niên ở đạo quán Ngọc Hư đó, sau khi Đan Tô đạo nhân đến, thái độ lại càng thêm ngông cuồng.
Triệu Chính Khải ngẩng đầu nhìn ông ta, bàn tay không khỏi siết chặt lại.
“Sao thế, Triệu Chính Khải, lẽ nào cậu thật sự muốn cái gọi là Cửu Cục này của cậu bị chôn vùi ở nơi này sao?” Đan Tô đạo nhân lại lên tiếng.
Thái độ của ông ta cương quyết, nói chuyện vô cùng không khách sáo.
Triệu Chính Khải cố nén thôi thúc định ra tay, lên tiếng đáp: “Đan Tô tiền bối, bây giờ vẫn chưa rõ tình hình ở nhà giam này, thực lực của chúng tôi thấp kém, thực sự không thể vào được, hay là, ông tự mình đi một chuyến đi”
“Triệu Chính Khải, vãn bối như cậu quả thực là không biết liêm sỉÏ” Đan Tô duỗi tay chỉ vào Triệu Chính Khải, quát lớn: “Nếu cậu đã biết tình hình ở nhà giam chưa rõ ràng, cậu thân là một tiểu bối, không xung phong đi đầu không nói, vậy mà lại kêu một người làm tiền bối như tôi đi dò đường, cậu có còn một chút liêm sỉ nào hay không? Hay là cậu chướng mắt Đan Tô đạo nhân tôi? Lế nào hôm nay sư tôn của cậu ở đây, cậu cũng sẽ kêu ông ấy đi dò đường cho cậu? Rốt cuộc cậu là vãn bối hay chúng tôi là vấn bối?”
Triệu Chính Khải hít một hơi thật sâu: “Tiền bối, chúng tôi chỉ không thể tiến vào nhà giam này được mà thôi, bằng không, ông cho tôi thời gian một tiếng, tôi đi bàn bạc với mọi người một chút xem nên giải quyết chuyện này thế nào”
Thấy ông ta chịu thua, trên gương mặt của hai thanh niên ở đạo quán Ngọc Hư lộ ra ý cười, lãnh đạo của những thế lực đó cũng đều cười thành tiếng.
Đan Tô đạo nhân nhíu mày: “Một tiếng quá dài, cùng lắm là nửa tiếng! Cậu tự giải quyết cho tốt đi!”
Ông ta nói xong, vung tay áo, cơ thể nghiêng sang một bên.
Triệu Chính Khải cũng chẳng nói gì nữa, mà quay người đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Trương Thác đứng ở cửa, nhìn ông ta tiến vào trong, lên tiếng nói: “Nhẫn nhịn như vậy, không phải là phong cách của ông”
“Móa nó” Triệu Chính Khải mang vẻ mặt bất mãn: nghĩ tôi muốn nhịn chắc, nhưng lão già đó, hơi một tí là lôi tên của sư tôn tôi ra, tôi cũng có cách gì được đây, nếu không phải lão biết sư tôn của tôi thì tôi đã sớm đánh lão rồi”
Trương Thác hỏi: “Đạo quán Ngọc Hư này rốt cuộc có thực lực như thế nào?”
“Có thực lực cái cục shit ấy” Triệu Chính Khải liên tục bu môi: “Nếu là một trăm năm trước thì đạo quán Ngọc Hư đó trâu bò thật, nhưng bây giờ chỉ là nơi tập trung một đám lão bất tử, người nào cũng chỉ được cái sống lâu mà thôi. Bọn họ thậm chí còn không dám tùy tiện ra tay, vì một khi ra tay, sẽ tổn thọ. Tu vi đó cũng như hàng đi thuê vậy, hoàn toàn không nỡ dùng, ở trước mặt chúng ta, ông ta còn có thể đứng ở trên trời, nhưng ở nơi chúng ta không nhìn thấy, phỏng chừng đang lái xe đi ấy chứ”
“Được rồi, ông cũng đừng oán hận nữa, tiếp theo thì sao, dự định làm như thế nào?” Trương Thác hỏi: “Thật sự phải xuống cứu người sao?”
“Cứu cái của nợ ấy, cho dù tôi kêu cậu xuống, cậu cũng bằng lòng đi chắc?” Triệu Chính Khải đảo trắng mắt: “Đi, thời gian nửa tiếng này, chúng ta chạy trốn trước, rời khỏi nơi này, dù sao thì em gái đó của cậu không phải cũng đã nói rồi sao, trong ba ngày sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bây giờ vẫn còn hai ngày rưỡi nữa, Cửu Cục tôi trực tiếp rút, đến lúc đó lại tới sau”
Triệu Chính Khải nói xong, trực tiếp ra ngoài truyền chỉ thị.
Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, người trong phòng làm việc của Cửu Cục đã rút sạch sẽ.
Ngay khi nửa tiếng qua đi, Đan Tô đạo nhân xuất hiện ở phòng làm việc của Cửu Cục, phát hiện ra phòng làm việc của Cửu Cục đã nhà không vườn trống, ông ta tức đến nổi trận lôi đình.
Mà giờ này phút này, ba người Trương Thác, Lâm Ngữ Lam và Triệu Chính Khải đều đang ngồi trong quán bar ở một thành phố gần nhất trong dãy thành Cương Thiết Chỉ, nghe nhạc nhẹ, và uống chút rượu.
Vì thành Cương Thiết Chỉ, mà một tòa thành phố vốn vắng vẻ, trong nháy mắt đã trở nên phồn hoa, nếu là một năm trước, đừng nói là quán bar, mà tìm một cái khách sạn còn khó.