Ông ta lên tiếng đáp: “Là chuyện nhà giam ất “ồ” Trương Thác khẽ cười một tiếng: “Những thế lực này thật sự có tác phong của trẻ con đấy, nếu ông không tiện ra tay, thì tôi có thể sắp xếp người giải quyết chuyện này giúp ông”
“Không cần đâu” Triệu Chính Khải lắc đầu: “Những mâu thuẫn này cũng không thể duy trì trong thời gian quá dài được đâu. Một khi con đường mở ra, những người hiện tại đó đều sẽ trở thành chiến hữu của chúng ta, chúng ta có cùng chung kẻ địch, chỉ là hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ địch này đáng sợ đến đâu mà thôi. Dù sao thì người biết nơi đó và người hiểu nơi đó cũng chẳng nhiều, một khi bọn họ hiểu được rồi, thì toàn bộ vũ khí trên bề mặt Trái Đất đều sẽ hóa thành ngọc ngà tơ lụa thô Trương Thác gật đầu với vẻ ý vị sâu xa, vốn lần này trở về bề mặt Trái Đất, anh chuẩn bị đi gây phiền phức cho Lam Vân Dương, nhưng sau khi biết được những chuyện này, anh đã tạm thời bỏ phiền phức này qua một bên, dù sao thì giống như Lam Vân Dương đã nói, trong tương lai không xa bọn họ sẽ đứng cùng một chiến tuyến.
“Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi trước đây” Triệu Chính Khải cười khổ một cái: “Còn có không ít đơn chuyển phát nhanh đang đợi tôi đi gửi nữa, tôi sẽ trở về trước khi con đường mở ra. Nếu người của Cửu Cục tôi gặp chuyện gì ở nơi này, vẫn phải làm phiền cậu để mắt đến giúp tôi nhiều hơn”
Triệu Chính Khải nói xong, cầm nửa cốc rượu còn thừa lại trên bàn, rồi lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
Nhìn bóng lưng của ông ta, thứ mà Trương Thác có thể cảm giác được, chỉ có cô đơn, người này nhìn thì cà lơ phất phơ, không nghiêm túc, nhưng trên thực tế, sự dịu dàng trong lòng ông ta không ít hơn bất cứ người nào, chỉ là không giỏi biểu đạt ra mà thôi.
Chuyện đi tới từng nhà gửi di thư, đối với một người mà nói là chuyện như thế nào? Ngay khi ông ta gửi di thư qua, nỗi đau đớn trong lòng ông ta sẽ ít hơn người khác sao?
Trương Thác thở dài, chậm rãi lắc đầu.
“Ông xã, tất cả đều đã qua rồi” Lâm Ngữ Lam đi tới từ phía sau anh: “Có khả năng có những chuyện, cũng không gay go như các anh nghĩ đâu.”
Trương Thác nhìn cô, mở miệng hỏi: “Bà xã, em đã biết những gì rồi?”
Lâm Ngữ Lam gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Ông xã, anh biết em không thể nói ra được mà, nhưng tình hình như vậy sẽ không duy trì quá lâu đâu, rất nhanh tất cả mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ”
“Hỏng rồi” Một thành viên Cửu Cục vừa mới được Triệu Chính Khải dẫn tới, đột nhiên hô lên một tiếng kinh hãi.
“Sao thế?” Trương Thác nhìn về phía đối phương.
Thành viên Cửu Cục này đáp: “Chúng tôi có một đội người đi tới sa mạc, kết quả đều bị bắt hết, nói là người của đạo quán Ngọc Hư gì đó dẫn tới làm, bây giờ…”
“Đi!” Trương Thác không nghe đối phương nói xong, mà trực tiếp lên tiếng: “Bà xã, anh qua đó trước, em dẫn hai người này tới sau.”
“Ừm” Trên gương mặt của Lâm Ngữ Lam cũng lộ ra vẻ tức giận, đạo quán Ngọc Hư này có hơi khinh người quá đáng rồi.
Trương Thác nhanh chóng xông ra khỏi quán rượu, rồi biến mất trong màn đêm.
Ra khỏi biên giới của thị trấn nhỏ xung quanh sa mạc này, tiếp sau đó chính là khu vực không người, xa hơn nữa chính là thành Cương Thiết Chi, và sa mạc trải dài, Trương Thác hoàn toàn không cần phải kiêng dè điều gì hết, anh mở toàn bộ tốc độ, trong khoảng thời gian cực ngắn, đã tới được thành Cương Thiết Chi, sau đó cơ thể bay vút lên, hướng thẳng đến đảo Ánh Sáng.
Lúc này, trên đảo Ánh Sáng, tại phạm vi xung quanh nhà giam địa ngục, có một tiểu đội Cửu Cục gồm mười người bị trói gô lại, bảy nam ba nữ, không có ngoại lệ.
Đan Tô đạo nhân dẫn theo hai đệ tử của ông ta và rất nhiều thủ lĩnh thế lực, vây quanh nơi này.
“Triệu Chính Khải tiểu bối, cậu đang chơi tôi đấy sao?”