Con Rể Quyền Quý

Chương 2867



Chương 2869

Tất cả mọi thứ cho đến hiện tại, Trương Thác đã lập tức hiểu ra.

Mà bên dưới một thân cây đại thụ, anh nhìn thấy thi thể của Hoàng Công Hoán thật sự.

Tất cả đến đây đã khôi phục lại bình thường.

Hoa sen biến mất, Hoàng Công Hoán lơ lửng giữa không trung và nhìn anh, có thể nhìn ra được lúc này anh ta đã tức đỏ mắt.

“Xem ra, anh sắp có xu hướng con giun xéo lắm cũng quản rồi đây?” Trương Thác hơi mỉm cười và nhìn anh ta.

Hoàng Công Hoán thở hổn hển từng hơi to, đôi mắt nhìn chăm chằm vào Trương Thác, trầm giọng bảo: “Trương Thác, cậu có biết cậu đã làm gì không? Đó là bản sao của bông hoa sen tiên đó, là sản phẩm do kết hợp âm dương mà tạo thành, mất đến chừng mười năm! Chúng tôi chuẩn bị những mười năm! Cậu có biết trên đời này cũng không thể chế tạo ra được bản sao thứ hai không hả? Chỉ có một bản sao này mới có thể nối liền tâm Trái Đất và bề mặt Trái Đất! Cậu đã phá hủy con đường nối liền hai nền văn minh! Cậu đã phá hủy tất cải!”

“Ồ? Xem ra tôi đã trở thành cứu thế chủ rồi này” Trương Thác xoa mũi, anh cũng không ngờ đến điểm này.

“Tất cả những thứ này đều là chuyện tốt mà cậu làm ra cả!” Hoàng Công Hoán nghiến răng, xương quai xanh của anh †a đột nhiên lồi lên, ngay sau đó, một đôi cánh mọc lên từ lưng Hoàng Công Hoán, đôi cánh của anh ta cũng dài ra với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Anh ta nhìn Trương Thác một cách lạnh lùng: “Tôi không quan tâm cậu có thân phận gì, mặc kệ cậu là con trai của ai, hôm nay, cậu không có cách nào sống rời khỏi nơi này! Kế hoạch mười năm, mười năm!”

Hoàng Công Hoán gầm to một tiếng, cả người giống như thú hoang bổ nhào về phía Trương Thác.

Ngay trong quá trình anh ta bay tới, trong miệng anh ta mọc ra răng nanh, lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Trong tay Trương Thác lại ngưng tụ thần kiếm màu tím tiếp, chỉ có điều, lần này, thần kiếm màu tím trong tay anh rõ ràng đã vô cùng hư hảo.

Một kiếm phá vỡ không gian vừa rồi của anh, gần như đã dùng hết sức mạnh cả người anh, nên sức mạnh mà Trương Thác có thể sử dụng được hiện tại, đã không còn nhiều nữa.

Ở trong này, anh không có cách nào sử dụng được một chút linh khí nào, Hoàng Công Hoán cũng không có cách, nhưng cơ thể biến dị của anh ta lại mang đến cho anh ta ưu thế tuyệt đối.

Hai cánh tay cường tráng, đôi cánh có thể nâng đỡ anh ta bay trên không trung, răng nanh bén nhọn và móng vuốt sắc bén mọc dài trên ngón tay, không có cái nào là không tăng cường thực lực cho Hoàng Công Hoán.

Bóng người của anh ta gần như chỉ trong phút chốc đã đến trước mặt Trương Thác, móng vuốt sắc bén tản ra tia sáng lạnh lùng, xẹt qua ngực của Trương Thác.

Trương Thác trở tay vung một kiếm, lại bị Hoàng Công Hoán dễ dàng nắm được trong tay.

Thần kiếm màu tím xẹt ra một đốm lửa trên móng vuốt sắc bén của Hoàng Công Hoán, nhưng cũng chỉ để lại một vết xước hơi nhẹ, từ đó có thể thấy được mức độ kiên cố của móng vuốt này.

Hoàng Công Hoán đá một cước, hai chân anh ta cũng đã sinh ra thay đổi khác thường trong quá trình này, trở nên càng thêm cường tráng, một cước này tung ra mang theo tiếng xé gió.

Hoàng Công Hoán là cường giả tấn công cận chiến, từ quá trình biến dị của anh ta, có thể nhìn ra được nếu là cao thủ bình thường, cho dù là những sự tồn tại cấp bậc chí tôn như Thiên Nhã Trúc, và lão Võ Vương, bị anh ta cận thân, đều sẽ chịu thiệt lớn, nhưng Trương Thác thì khác, bản thân anh luôn dựa vào nắm đấm mà tới!

Đối mặt với công kích của Hoàng Công Hoán, Trương Thác liên tiếp tránh né, sau đó nhắm chuẩn vào một sơ hở, trở †ay vung một quyền đánh lên ngực anh ta.

Cảm giác đầu tiên của anh chính là sự lạnh lẽo truyền tới từ trên nắm đấm. Ngay sau đó, cánh tay tung ra nắm đấm của anh cũng tê rần.

“Ngu xuẩn!”

Hoàng Công Hoán phát ra giọng điệu khinh thường, quần áo trên người anh ta đột nhiên nát tươm, lộ ra áo giáp màu bạc sáng bóng bao phủ khắp toàn thân đó.