Trương Thác đưa tay về hướng trăng khuyết đang chậm rãi xoay tròn trên không, lúc chỉ còn cách trăng khuyết mấy mét, một hơi lạnh tỏa ra từ bên trong đã bao phủ lấy cả người Trương Thác.
Hơi lạnh này lan tỏa vào trong cơ thể, thậm chí còn khiến Trương Thác cảm giác hai chân run lên, không nhịn được rùng mình.
Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào ống quần bên trên bắp chân của Trương Thác đã kết xuất một tầng vụn băng.
Đây cũng là tổ khí bản đầy đủ, chỉ là năng lượng tự nhiên tản ra đã gây ra ảnh hưởng như vậy đối với Trương Thác.
Trương Thác lui lại một bước, hơi lạnh thấu xương kia lập tức biến mất không còn tăm tích, vụn băng bên trên ống quần cũng hoàn toàn hòa tan chảy.
“Đây cũng là tổ khí bản đầy đủ…” Trương Thác thì thâm, anh không tiếp tục đi tìm hiểu hai tổ khí này nữa, đó căn bản không phải là thứ mà bây giờ anh có thể tiếp xúc được, hiển nhiên tổ khí này đã bị người ta thiết lập cấm chế, trừ khi Trương Thác có có thể tay không chống lại năng lực của tổ khí, nếu không sẽ không có bất kỳ biện pháp nào để làm gì được tổ khí này.
Tay không đối kháng với tổ khí? Nói nghe thì dễ! Đừng nói đến việc bây giờ Trương Thác không có cách nào sử dụng khí, cho dù có thể sử dụng, anh cũng không nhất định có thể lay động được tổ khí này.
Lách qua bức tranh ngân hà này, trước mắt Trương Thác dần dần sáng ngời, là có ánh sáng chiếu rọi đến.
Cùng lúc đó, Trương Thác cũng có thể cảm nhận được thân thể của mình đang dần dần trở nên nhẹ nhàng, Trương Thác rất quen thuộc với loại cảm giác này, là khí trong cơ thể anh đã khôi phục!
“Ẩm Nguyệt!”
Trương Thác hô nhỏ một tiếng, một vầng trăng khuyết hình thành sau lưng anh, vào lúc này, linh khí kia hình thành gió lốc lao về phía Trương Thác, điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Trương Thác.
Trương Thác đạp hụt một bước, cơ thể bay lượn về phía trước, ánh sáng trước mắt càng ngày càng sáng, đến khi trở thành chói chang, đồng thời một lực hút cực mạnh truyền đến từ phía trước, khiến cơ thể Trương Thác không kìm được mà lao về phía trước.
Sau khi lực hút này biến mất, ánh sáng chói mắt cũng hoàn toàn biến mất.
Trương Thác nhìn trước mắt, cảm nhận được gió lốc mãnh liệt thổi tới từ trước người, anh nhìn xuống dưới chân, là mặt đất rộng lớn mênh mông, lại nhìn về phía trước mắt, đúng là anh đang ở trên không trung!
Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bỗng nhiên lại lên đến không trung, Trương Thác lại quay đầu, sau lưng chỉ là trời xanh mênh mông vô bờ, nào còn có phòng thí nghiệm gì tồn tại.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến trong lòng Trương Thác run lên, rốt cuộc phòng thí nghiệm kia ở chỗ nào, rốt cuộc nó là thứ gì! Khó trách, khó trách Thánh Chủ lại nói là đã tìm mười năm! Một chỗ ngay cả vị trí cơ bản cũng không thể xác định, muốn tìm thấy, nói nghe thì dễ lắm?
Trương Thác chuẩn bị hạ xuống, đột nhiên một cảm giác ấm áp bao phủ lên người Trương Thác, chính là mặt trời rực rỡ đang treo ở trên không trung kia, điều này khiến cơ thể chuẩn bị hạ xuống của Trương Thác bỗng nhiên dừng lại.
Ngay từ ban đầu, trong lòng Trương Thác đã có một nghỉ ngờ, đó chính là rốt cuộc mặt trời và mặt trăng của văn minh tâm trái đất tồn tại như thế nào, còn có cả ngân hà kial Một suy nghĩ kì lạ hiện ra từ đáy lòng Trương Thác, Trương Thác không tiếp tục hạ xuống nữa, mà cơ thể cất cao, lao thẳng đến trên bầu trời.
Bóng người Trương Thác giống như là một mũi tên nhọn, tốc độ bay lên rất nhanh, lao thẳng vào trời mây.
Tốc độ của Trương Thác rất nhanh, lấy thị lực của người bình thường căn bản không nhìn thấy được quỹ tích chuyển động của anh, ngay dưới tốc độ như vậy, từng đám mây lướt qua bên cạnh Trương Thác.
Khi Trương Thác bay lên trên hai giờ, Trương Thác đột nhiên cảm nhận được một áp lực, loại áp lực này giống như có một bàn tay lớn từ bên trên đè Trương Thác lại, khiến anh có muốn tiếp tục hướng bên trên cũng cực kỳ gian nan, tốc độ của Trương Thác đột nhiên chậm lại, áp lực vô hình truyền đến từ bên trên khiến anh bước đi vô cùng khó khăn.