Thiên Nhã Trúc không nói thẳng cho Trần Thanh Sơn thân phận của Cổ Cơ, đây là vì bà ta sợ, bà ta đã thấy được chỗ đáng sợ và năng lực xâm nhập của thú nhân, ai biết được không chừng người nào đó ở xung quanh nơi này chính là thú nhân.
“Nói cho bà ư?” Trần Thanh Sơn khinh thường nhìn Thiên Nhã Trúc, lại nhìn rất nhiều tôn chủ ở sau lưng Thiên Nhã Trúc, sau đó nói: “Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho bà chứ? Còn nữa, con dâu tôi có thân phận gì, không cần bà nói, chính tôi sẽ đi điều tra, nếu như bà có bất mãn gì thì cứ đến tìm lão tổ nhà tôi, Thiên Nhã Trúc, tôi cảnh cáo bà, Cổ Cơ là người nhà họ Trần chúng tôi, bà tuyệt đối đừng cho rằng nhà họ Trần chúng tôi dễ bắt nạt!”
Trần Thanh Sơn nói xong thì phất ống tay áo một cái, nhanh chóng rời đi.
Thiên Nhã Trúc nhìn bóng lưng của Trần Thanh Sơn, siết chặt nắm tay, không có cách nào nói chuyện, bà ta quát với cấp dưới sau lưng: “Bây giờ, phái ra tất cả mọi người đi tìm tung tích của Cổ Cơ, nhanh!”
Thiên Nhã Trúc ra lệnh một tiếng, người trong Phủ Thành Chủ đều được điều động đi tìm tung tích của Cổ Cơ.
“Thiên Nhã Trúc, nhất định phải tìm ra hai người kia, tôi phải về trước đây, nếu như thú nhân đã sớm xâm nhập vào, chắc chăn là không riêng gì một khu lớn như khu Lục Lâm, những khu lớn còn lại cũng đều sẽ có thám tử thú nhân, việc này cần sớm chuẩn bị sẵn sàng” Lãng Trung Hiếu lên tiếng.
“Đúng” Thế Gia Khiêm mở miệng: “Tôi phải trở về bố trí”
“Chúng tôi cũng nên trở về” Lão Võ Vương và Kiếm Thanh Quân cũng nói.
Bây giờ trong lòng những tôn chủ này đều cực kỳ lo lắng, sau khi biết được thú nhân tồn tại, không có một giây phút nào là bọn họ không lo lắng khu vực mình quản lý bị thú nhân xâm nhập.
Thiên Nhã Trúc khế gật đầu: “Các vị, chúng ta hãy giữ liên lạc mọi lúc, một khi tìm ra hành tung của Cổ Cơ, tôi sẽ nói tin tức cho các vị đầu tiên, tôi hi vọng tất cả tin tức mà chúng ta lấy được, đều có thể cùng được biết”
“Đương nhiên” Lãng Trung Hiếu nói: “Đây là chuyện lớn liên quan đến toàn bộ thế giới, không thể có sai sót được”
“Tạm biệt”
Cơ thể mấy tôn chủ lóe lên rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn Thiên Nhã Trúc và Trương Thác ở lại nơi này.
Thiên Nhã Trúc quay sang nhìn Trương Thác, lộ ra vẻ áy náy: “Chuyện này…”
“Cứ tìm người trước đi” Trương Thác lắc đầu: “Về chuyện nhà họ Trần thì để sau này hãy nói, bây giờ không thích hợp để động vào bọn họ, sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Ừm” Tôn chủ Thiên Nhã Trúc khẽ gật đầu, bà ta cũng biết rõ Trương Ức Thùy đang nể mặt mình.
Cổ Cơ biến mất còn chưa tìm được, Trương Thác dứt khoát ở lại thành Lục Đô trước, lấy thực lực của Trương Thác, ngược lại cũng có thể nhanh chóng bay lượn để tìm manh mối, nhưng Cổ Cơ đã muốn chạy thì sẽ không đi đường lớn, nói không chừng còn ẩn nấp ở một chỗ nào đó trong thành, Trương Thác chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, hiệu quả anh tìm tuyệt đối không bằng đại quân mà tôn chủ Thiên Nhã Trúc phái ra.
Trương Thác ở trong thành này ba ngày, trong thời gian ba ngày này, mỗi ngày Trương Thác đều đang chú ý đến động tĩnh truyền đến từ bên phía tôn chủ Thiên Nhã Trúc, chỉ tiếc, vãn luôn không tìm được tung tích của Cổ Cơ.
Đêm ngày thứ ba, sắc trời đã tối, Trương Thác đứng tại một chỗ bên cửa sổ, dựa vào hàng rào, nhìn lên vầng trăng sáng ở trên bầu trời, từ sau đêm đó nhìn thấy ánh trăng, Trương Thác sẽ thường xuyên chú ý nơi này.
Ngay trong đêm yên tĩnh im ắng này, một bóng người nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Trương Thác, đối phương cao hai mét, mặc khôi giáp, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lộ ra một nụ cười, cực kì đẹp trai và tự tin.
“Anh bạn Trương Ức Thùy, mấy ngày không gặp” Đối phương lên tiếng, giọng nói tràn ngập từ tính, chính là Cổ Lực Đơn đã hóa thành hình người.
Trương Thác nhìn Cổ Lực Đơn đột nhiên xuất hiện, Trương Thác có thể loáng thoáng cảm nhận được một hơi thở cực kỳ hùng mạnh trên người Cổ Lực Đơn, hơi thở này khiến trong lòng Trương Thác có chút bất an, trước đó nhìn thấy Cổ Lực Đơn, đối phương còn không mang đến cho.