Con Rể Quyền Quý

Chương 2913



Chương 2913

Ban đầu, thành phố Bắc Hà này chẳng qua chỉ là một thành phố bình thường nằm trong khu Vạn Sơn nhưng nhờ có đảo Quang Minh nên bây giờ nó đã trở thành một trong số ít các thành phố lớn, có thể đếm trên đầu ngón tay ở khu Vạn Sơn. Là nơi sinh ra hòn đảo Quang Minh đầy triển vọng, thành phố Bắc Hà đã thu hút rất nhiều người đặt chân tới đây, đặc biệt là khách sạn Cảnh Thiên. Khách sạn này còn sốt dẻo hơn cả khách sạn Lục Hà ở thành phố Châu Xuyên, mỗi ngày không biết có đến bao nhiêu người xếp hàng chờ ngoài cửa.

Từ lâu, trong thành phố Bắc Hà đã không còn là thế giới của học viện, mà là thế giới thuộc về đảo Quang Minh.

Hoàng Trạch Minh và Y Ngọc Điệp là đỉnh cao của quyền lực tuyệt đối ở thành phố Bắc Hà, không có bất kỳ ai dám tùy tiện trêu chọc hai người bởi vì họ chính là người phát ngôn của Trương Ức Thùy.

Cái tên Trương Ức Thùy này đã trở thành một huyền thoại tại thành phố Bắc Hà.

Sau khi thành phố Bắc Hà bùng nổ, nổi tiếng trong một quãng thời gian ngắn, sự phát triển của thành phố Bắc Hà cũng bước vào giai đoạn mới với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

So với ngày hôm qua, dòng người càng thêm đông đúc, nơi đây đã hoàn toàn trở thành một thành phố nổi tiếng trên mạng. Ngôi nhà mà Trương Thác từng sinh sống thậm chí đã được đặt mốc, để mọi người đến tham quan.

Trên đời này, tất cả những món đồ đắt giá đều là do có người tai to mặt lớn chống lưng, đây chính là điểm khác nhau giữa đồ vứt đi và vật được sưu tâm.

Lúc Trương Thác tới thành phố Bắc Hà, cất bước đi dọc trên đường phố là có thể thấy rõ sự khác biệt của thành phố này với quá khứ trước kia. Dáng vẻ hài hòa và náo nhiệt trong thành phố mang lại cho con người một loại cảm giác vô cùng thoải mái.

Trương Thác loạng choạng, đi đến nơi ở của Từ Trọng Vinh.

Lúc trước, Từ Trọng Vinh đã chạy trốn khỏi Trấn Lôi Cực cùng với Trương Thác, người này có năng lực lãnh đạo mạnh mẽ và sức lôi cuốn rất riêng. Hồi đó, khi còn ở Trấn Lôi Cực ông ta cũng đã giúp đỡ Trương Thác rất nhiều.

Cũng giống nhau là với tư cách một người phát ngôn nhưng Từ Trọng Vinh không đứng ngoài sáng như Y Ngọc Điệp và Hoàng Trạch Minh, mà chỗ ở này của ông ta thiên về phía sau lưng hơn.

Nơi Từ Trọng Vinh sống là một căn biệt thự, ngôi nhà này là do Từ Trọng Vinh yêu cầu khi ấy. Ông ta muốn sống cùng những người anh em đã chạy ra ngoài với mình vào thời điểm đó, cũng xem như là trọng tình trọng nghĩa.

Dựa theo con đường trong trí nhớ, Trương Thác bước tới trước căn biệt thự kia. Cổng lớn, cửa phòng khép hờ, trong biệt thự có người.

Trương Thác đẩy cửa ra, liếc mắt qua là trông thấy ngay vợ của Từ Trọng Vinh đang hí hoáy với một vài hoa cỏ trong nhà.

Lúc vợ của Từ Trọng Vinh nhìn thấy bóng dáng Trương Thác, cơ thể của cô ta sững sờ, bất chợt kịp phản ứng lại, lập tức quỳ xuống hành lễ ngay tại chỗ: “Kính chào ngài Trương…”

“Được rồi” Trương Thác tiện tay nâng lên một chút, ngăn cản tư thế quỳ gối của vợ Từ Trọng Vinh. Anh liếc mắt quan sát trong biệt thự, mỉm cười lên tiếng: “Xem ra bây giờ hai người đang sống khá tốt”

Một tia né tránh lóe lên trong mắt của vợ Từ Trọng Vinh, sau đó cô ta mở miệng: “Tất cả đều là nhờ có may mắn của ngài, tôi đi gọi ông Từ trước, tối qua ông ấy uống nhiều quá nên vẫn chưa thức dậy”

Dứt lời, vợ của Từ Trọng Vinh bước vào một căn phòng.

Trương Thác ngắm nhìn những bông hoa, cây cỏ này, chúng đều được cắt tỉa cẩn thận, có thể thấy được vợ của Từ Trọng Vinh là một người rất chăm chút.

Một bóng người xinh đẹp đột nhiên xông vào trong nhà, đó là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, da dẻ trắng nõn, có mái tóc dài và đôi mắt to tròn trông vô cùng sáng sủa.

Cô gái vừa vào đây thì lập tức nhìn thấy Trương Thác, trong chớp mắt trên khuôn mặt xinh xắn ấy chợt tràn đây sự chán ghét.