Con Rể Quyền Quý

Chương 2928



CHương 2928

Cho dù là Trương Thác hay là ba người kia thì đều chạy hết tốc lực. Đừng nói là cường giả bình thường, cho dù là cấp chí tôn thì cũng không thể nào nhìn rõ bóng người của bốn người họ.

Trên đường chạy đến khu vực trung tâm, tâm trạng của Trương Thác trầm trọng vô cùng. Bởi vì anh nhìn rất rõ, Thú Nhân đang hoành hành trong các thành trấn lớn.

Bốn ánh sáng vụt qua trong không trung tạo ra động tĩnh rất lớn. Đằng sau ba người đuổi theo còn có một đám mây đen rất lớn. Trong đám mây đen có tia chớp, tiếng động rất lớn. Những chỗ họ đi qua, đến cả Thú Nhân cũng ngẩng đầu lên nhìn trời theo bản năng Một chiếc thiên đao đang được hình thành trên đầu Trương Thác, chém thẳng xuống.

Có một Anh Linh xuất hiện đẳng sau Trương Thác, ngăn thiên đao đó lại. Chiến Linh cao bảy mươi mét nhưng lại chỉ đỡ được một đao mang của thiên đao đó thôi là biến mất rồi.

Trương Thác có thể cảm giác được năng lượng đột nhiên biến mất của chiến linh, điều đó cho thấy uy lực của thiên đao, thực lực của ba người này và chiêu thức của họ đều kỳ lạ vô cùng. Trong lúc đang đuổi, họ liên tục tạo áp lực cho Trương Thác, làm giảm tốc độ chạy trốn của anh.

Có thể thấy hai bên ngày càng gần nhau, trong lòng Trương Thác thấy rất bất an. Đằng sau có bốn chiến linh cao bảy mươi mét xuất hiện, ngoài một chiến linh vừa bị chém mất thì chiến linh mới lúc này cũng bắt đầu hiển hiện ra.

Kiếm thần màu tím trong tay Trương Thác ngày càng lớn, vừa bay múa, Trạch Nhật, Ngân Nguyệt cũng xuất hiện.

“Ha chiêu thức của Sở Thanh là gì thế?” Một người nhìn thấy Ngân Nguyệt xuất hiện, cười với vẻ khinh thường: “Đừng nói là chỉ học chiêu thức của Sở Thanh thôi nhé, cho dù hôm nay Sở Thanh đích thân đến thì cũng không dễ đối phó đâu”

Ngay phía trước đường trốn của Trương Thác, có một đám mây đen nhanh chóng ập vào. Ngay sau đó, một tia sét đánh xuống, nhắm thẳng vào Trương Thác.

“Ngân Nguyệt!”

Trương Thác hét lớn, Ngân Nguyệt đang khuyết bỗng chốc biến thành một hình tròn hoàn chỉnh, tia sét từ trên trời giáng xuống đó bị Ngân Nguyệt hấp thu, Trương Thác ngừng lại một chút, một vệt máu xuất hiện bên khóe miệng anh.

“Sức mạnh của thiên lôi sao..” Trương Thác lẩm bẩm, ánh mắt tối sầm lại. Sau đó, có tia điện xuất hiện trên chiếc kiếm thần trong tay.

Trương Thác quay người lại, rút kiếm ra, trong ánh sáng màu tím trên kiếm còn có cả ánh điện, nhắm thẳng vào ba người đằng sau lưng.

Mà Trương Thác thì chẳng thèm để ý đến kết quả của nhét chém đó, tiếp tục quay người qua chạy như bay.

Một kiếm này của Trương Thác có được sự trợ giúp của Ngân Nguyệt, lại cộng thêm năng lượng của bốn chiến linh kia nữa. Uy lực của kiếm mang đó mạnh vô cùng. Tuy rằng không phải mức mạnh nhất mà anh có thể đạt được nhưng cũng được năm mươi phần trăm rồi.

Thế Ma Kiếm được năm mươi phần trăm thôi cũng khiến ba người họ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Uy lực của Diệt Thế Ma Kiếm chỉ đạt được năm mươi phần trăm thôi cũng khiến cả bầu trời bị nhuốm một màu tím.

Đám mây đen có sấm sét đằng sau lưng ba người kia cũng biến mất sạch sẽ chỉ với một kiếm mang này thôi, bầu trời trong xanh trở lại.

Ba người bị ánh sáng màu tím nuốt chửng, biến mất mười mấy giây liên. Sau đó trong tiếng nổ, ánh sáng màu tím cũng biến mất hoàn toàn, bóng người của ba người họ lại xuất hiện trên bầu trời.

Thời gian mười giây với Trương Thác cũng đủ rồi. Bóng người của anh đã biến mất trong tầm nhìn của ba người họ rồi.

Nhìn xuống bên dưới là dãy núi dài đằng đẳng, nhìn không thấy đáy, bóng người còn nhỏ hơn cả kiến, trốn ở bên dưới thì cũng khó mà tìm được.

Ba người nhìn nhau một cái, bay lên trời tạo thành một hình tam giác, ai cũng tạo ra một tư thế tay rất phức tạp, kỳ lạ.

Ánh sáng ba màu giao thoa với nhau ở trên bầu trời, chỉ về một hướng thống nhất.

“Đuổi theol”