Chương 2935
Trương Thác đứng giữa vòng vây, rất nhiều đối thủ mạnh vây chặt lấy anh, có thể nói là không ra được cũng không vào được.
Trời đất biến đổi lạ thường, núi sông sụp đổ, trời biển dính liền, nước biển cũng cuộn trào, cá dưới biển điên cuồng muốn nhảy lên khỏi mặt biển.
Lúc này, ngay cả đám Thú Nhân tàn sát bừa bãi ở tâm trái đất cũng cũng thôi hoành hành, trốn vào một góc, không dám ló đầu ra.
Ở trung tâm khu vực này sắp xảy ra một trận chiến kinh khủng nhất trong vòng gần hai mươi năm qua.
“Giết anh ta!”
Linh khí gầm thét, cuộn trào tiến về phía Trương Thác.
Trên đầu Trương Thác là một đoá hoa sen nở rộ, tỏa ra một bức màn ánh sáng, ngăn cản những luồng linh khí cuồng bạo kia.
Mặc dù có thể ngăn cản linh khí, nhưng những luồng lực trùng kích mạnh kia vẫn khiến Trương Thác cảm thấy như mình đụng phải quả bóng, bắn qua bắn lại trên không trung.
Hơn ba mươi cường giả, thực lực của mỗi người đều không kém Trương Thác, mà kinh nghiệm chiến đấu lại dày dặn, khiến Trương Thác không có cơ hội đánh lại.
Trong vòng mấy giây, bức màn ánh sáng mà đoá tiên liên toả ra bị đánh nát, đây là lần đầu tiên bức màn ánh sáng bảo vệ của tiên liên bị phá vỡ nhanh chóng như vậy.
Khí cơ trên người Trương Thác đều bị phong toả. Sau khi bức màn ánh sáng kia bị phá vỡ, quanh người Trương Thác không còn bất kỳ năng lực phòng ngự gì nữa. Từng luồng linh khí cuồng bạo đập lên người Trương Thác, áo ngoài của anh bị xé nát. Mỗ luồng linh khí đánh lên người Trương Thác đều để lại một vết thương sâu tận xương trên người anh.
Hơn ba mươi cường giả đỉnh cấp, gần như trong nháy mắt sẽ có hơn ba mươi, thậm chí nhiều hơn, các lưồng công kích đánh lên người Trương Thác. Khí thế áp bách muốn nghiền nát Trương Thác trong nháy mắt.
Chỉ vẻn vẹn mấy giây, cơ thể Trương Thác đã không còn chỗ nào lành lặn, máu tươi phủ kín toàn thân.
Hơn ba mươi cường giả, giống như đang chơi nhạc, vừa ra chiêu giết người, vừa hưởng thụ dáng vẻ bị huỷ hoại của Trương Thác. Thậm chí, trong số bọn họ còn có mấy người liên hệ với nhau, đoán Trương Thác có thể chống đỡ được bao lâu.
Trong toà Thành Thánh màu trắng, một người mặc giáo bào có thể thấy rõ chiến trường trên trời. Nhìn thấy cảnh đè ép này, người đó khế lắc đầu, lẩm bẩm: “Xem ra, cậu ấy khó mà tiến vào Thành Thánh được.”
“Cũng không hẳn” Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau người mặc giáo bào.
Người đến là một người phụ nữ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt hoàn mỹ. Cô ta cũng mặc giáo bào giống người kia, nhưng giáo bào dày rộng cũng không thể che đi dáng người quyến rũ của cô ta. Giáo bào mặc trên người cô ta lại để lộ ra một phong cách khác biệt.
Người phụ nữ đó nhìn lên trời, nụ cười treo trên khoé môi: “Anh đừng quên, một người có mạnh hay không, thật ra đã được định sẵn trước khi sinh ra rồi. Dù là thiên tài, có cố gắng hơn nữa, tu luyện mười năm, cũng không bằng người mang huyết thống được trời chọn. Một khi người đó thức tỉnh thì sẽ vô cùng xứng đáng với cái danh con cưng của trời”
“Huyết thống!” Người mặc giáo bào trắng khẽ giật mình: “Đúng vậy, huyết thống của cậu ấy còn chưa thức tỉnh!”
“Không chỉ vậy đâu” Người phụ nữ vén mái tóc đen sau đầu của mình: “Cho đến giờ, tên nhóc đó còn chưa thả ra Anh Linh của mình nữa. Đương nhiên, chuyện này cũng không trách cậu ấy được, dù sao thì trên người cậu ấy cũng có nhiều xiêng xích như vậy. Nhưng mà bây giờ, đám người này công kích cậu ấy, đúng lúc giúp cậu ấy phá vỡ xiềng xích trên người.
Nếu tôi đoán không sai, thứ kia sẽ xuất hiện sớm thôi”
Người phụ nữ vươn vai, thu lại tầm mắt, không nhìn lên trời nữa, cô ta xoay người, đi vào trong Thành Thánh, nhưng tiếng nói lại truyền vào tai người mặc giáo bào trắng.