Con Rể Quyền Quý

Chương 2946



Chuong 2948

Thu Vân tò mò nhìn Trương Thác: “Anh Trương, chiến trường cổ đại gì vậy ạ?”

“Không có gì” Trương Thác lắc đầu, nói: “Em tiếp tục đi”

Thu Vân gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi người ở đó xuất hiện, cũng không biết là chuyện gì, bỗng nhiên ra tay đánh nhau, hiện giờ lực lượng quân sự của toàn thế giới đều đang tập trung ở mảnh đại lục mới ở Châu Nam Cực đấy ạ, anh trai của Hạ Phong, Hạ Việt Bân chính là tổng chỉ huy quân đội, hình như ở đó, tất cả vũ khí đều mất đi tác dụng, tổ tiên nhà họ Hạ lại là võ trạng nguyên, ở đó chỉ có thể dựa vào vũ khí lạnh, Hạ Việt Bân lập được vô số công lao, trở thành nguyên soái.”

Trương Thác âm thầm gật đầu, đúng thật là ở đó không thể vận mấy loại khí như linh khí… được, xem ra hiện giờ, ngay cả những thiết bị khoa học kỹ thuật công nghệ cao cũng bị hạn chế, chẳng qua là việc này cũng tốt cho bề mặt Trái Đất, nếu dựa vào khoa học kỹ thuật mà nói, thế giới tâm Trái Đất chắc chắn sẽ có thể nghiền nát bề mặt Trái Đất.

“Thu Vân, chuẩn bị giúp anh một vé máy bay, hiện giờ anh muốn đến đó, không, hay thôi vậy, cho anh mượn điện thoại của em một chút” Trương Thác nghĩ nghĩ, cho rằng chính mình vẫn nên trực tiếp liên lạc với Triệu Chính Khải thì hơn, bên kia đang đánh nhau, mấy thứ như chuyến bay chắc chắn không thể đến đó được.

Thu Vân há hốc miệng: “Anh Trương, anh muốn đi đến đó à”

“Ừ, điện thoại.” Trương Thác vươn tay.

Thu Vân lấy điện thoại đưa cho anh.

Trương Thác thành thạo ấn một dãy số, đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên một giọng nói đầy không đứng đắn: “Alo.”

Mặc dù chỉ có một chữ nhưng cảm giác không đứng đắn này giống như thông qua điện thoại đập thẳng vào mặt vậy.

“Là tôi” Trương Thác thấp giọng nói.

“Mẹ nó! Tên nhóc nhà cậu!” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại ngay lập tức đề cao lên tám đề-xi-ben: “Cậu đang ở đâu vậy, xảy ra chuyện rồi!”

“Tôi biết rồi, giờ tôi đang ở Thạch Thành, anh chuẩn bị máy bay cho tôi, giờ tôi qua đó.”

“Được, để tôi đi sắp xếp, hiện giờ cậu ngay lập tức đến sân bay đi”

Trương Thác chỉ nói hai câu rồi ngắt điện thoại, sau đó đứng dậy, chịu đựng cơn đau trên người, đi ra ngoài.

“Anh Trương, anh thật sự muốn qua đó hay sao? Rất nguy hiểm đó” Thu Vân lo lắng nói.

“Yên tâm” Trương Thác xoa đầu Thu Vân, sau đó quay sang Hạ Phong đang ngồi bên cạnh nói: “Người anh em, đừng nghĩ nhiều.”

Hạ Phong nhún vai, không nói gì, cầm chìa khóa xe lên, sau đó vẫy tay với Trương Thác, đi ra ngoài, ý tứ rất rõ ràng, anh ta muốn đưa Trương Thác đến sân bay.

“Anh Trương, để tụi em đưa anh đến đó” Thu Vân nói.

Trương Thác cũng không từ chối ý tốt của Thu Vân, đi ra ngoài, ngồi lên xe, trực tiếp đi đến sân bay Thạch Thành.

Trương Thác thấy, sinh hoạt của mọi người trong thành phố cũng không có gì khác so với trước đó, mọi người vẫn đi làm tan làm như thường lệ, chẳng qua là đài phát thanh cũng không phát mấy thứ quảng cáo như trước đây nữa mà đều là những sản phẩm liên quan đến việc khiến cho thân thể trở nên cường tráng, điều này cho thấy, văn hóa của cả thế giới đã bị ảnh hưởng rồi.

Trương Thác theo xe đến sân bay, các biển quảng cáo ở sân bay cũng được thay bằng khẩu hiệu của các võ quán, các bản tin thời sự mới nhất được chiếu trên màn hình cực lớn.

Trương Thác vừa xuống xe thì nhìn thấy có hai người đi tới đây, một nam một nữ.

Hai người đến trước mặt Trương Thác, cung kính nói: “Anh Trương, chúng tôi là người của Cửu Cục”

Trương Thác gật đầu, ý bảo hai người dẫn đường.

Hai người không nói thêm bất kỳ một lời dư thừa nào, dẫn đường đi vào phía trong sân bay.