Con Rể Quyền Quý

Chương 2975



Chương 2975

Đám người của Đạo quán Ngọc Hư nói dứt lời thì nghênh ngang rời đi.

“Được, đi thôi” Lam Vân Dương võ vai Trương Thác.

“Đám người của Đạo quán Ngọc Hư này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Mặc dù thực lực của bọn họ tầm thường, nhưng tầm quan trọng không hề nhẹ đâu. Dù sao không phải ai muốn cũng có thể trường sinh đâu”

Trong lời nói của Lam Vân Dương đầy ẩn ý. Trương Thác nghe xong cũng không hỏi thêm gì.

“Lần này cậu lại xuống tâm trái đất à, cảm thấy thế nào?”

Lam Vân Dương cười hỏi.

“E rằng lại càng nghỉ ngờ nhiều hơn, phải không?”

Trương Thác hơi sững sờ, nhìn ý cười trong mắt ông ta.

Anh luôn cảm thấy người này không hề giống như bề ngoài.

“Đi thôi, vừa đi vừa nói”

Trương Thác và Lam Vân Dương đi ra phía ngoài của Chiến trường cổ đại.

Ông ta vừa đi vừa nói: “Nói xem, lần này cậu đã gặp thứ gì ở trong đó. Tôi sẽ cố gắng nói chỉ tiết cho cậu hiểu. Một người có nhiều nghi hoặc là chuyện tốt. Bởi vì càng thấy nhiều điều khó hiểu thì chứng minh người đó đang tiếp cận chân ý gần hơn”

Trương Thác hít sâu một hơi, sau đó hỏi: “Rốt cuộc tâm trái đất là nơi như thế nào?”

“Hay lắm” Lam Vân Dương võ tay.

“Lúc đầu, tôi tưởng cậu sẽ hỏi chuyện liên quan tới phòng thí nghiệm thần bí hoặc thiên thể nhật nguyệt cơ. Không ngờ cậu lại hỏi thẳng điều này. Đây là hỏi tới điểm mấu chốt rồi đấy!”

“Phòng thí nghiệm kia liên quan tới các anh phải không?”

Trương Thác nhìn Lam Vân Dương.

“Hoặc có thể nói Phản Tổ Minh của các người liên quan mật thiết tới phòng thí nghiệm đó…”

“Đúng, mà cũng không đúng!” Lam Vân Dương mỉm cười.

“Đúng là Phản Tổ Minh của chúng tôi tiến hành một số thí nghiệm ngược đời. Nhưng thí nghiệm này cũng vì tạo ra một thân thể mạnh mẽ hơn, có thể chịu được Tà Thần đại nhân mà thôi. Nhưng phòng thí nghiệm kia không chỉ đơn giản như vậy.

Cậu đã từng đi qua nơi đó nên chắc cũng gặp chân long rồi.

Đó mới là mục tiêu cuối cùng của bọn họ”

Trong mắt Trương Thác tràn đầy nghi hoặc.

Lam Vân Dương nói: “Cậu đã hỏi tâm trái đất là nơi nào thì tôi sẽ từ từ nói cho mà nghe. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện. Đám Triệu Chính Khải cũng sắp tới rồi”

Vì cuộc chiến đều xảy ra nên trên cánh đồng băng của Châu Nam Cực xuất hiện một số quầy hàng. Các quầy hàng này là nơi nghỉ ngơi của mọi người.

Lam Vân Dương ngồi trước một cái bếp, nhìn hơi nóng bốc lên: “Cảm giác ngồi ở Nam Cực ăn lẩu đúng là thú vị, ăn chút thịt dê không?”

“Thêm chút ớt nữa.” Trương Thác thuận miệng nói.

Lam Vân Dương vừa thêm nguyên liệu vừa nói: “Cậu có tin trên thế giới này, chỉ có Trái Đất tồn tại sự sống không?”

Thật ra câu hỏi của Lam Vân Dương không phải là một câu hỏi quá quất gì, bởi vì cũng không biết có bao nhiêu người cũng đưa ra nghỉ vấn tương tự như này, ngoại trừ trái đất ra thì những nơi khác còn có sinh linh sống được hay không?

Vũ trụ này quá rộng lớn bao la, còn trái đất nơi tất cả mọi người sinh sống vốn chỉ nhỏ bé giống như hạt bụi giữa vũ trụ mà thôi. Vậy thì vũ trụ chẳng còn sinh vật sống nào khác sao?