Con Rể Quyền Quý

Chương 2977



Chương 2977

Lam Vân Dương hơi khinh thường nói tiếp: “Cậu được lắm, rõ ràng cậu còn chưa lật hết những con bài đang cất giấu của mình. Chính bản thân cậu cũng biết ở trong tâm trái đất nhất định sẽ có người cố tình đẩy cậu vào đường cùng, những trên mặt đất thì làm gì có ai có năng lực ấy. Có điều, cậu nên biết một điều, tiền bối Huyền Thiên Lân sẽ khó đến giúp đỡ cậu trong thời gian ngắn được”

“Thật ra tôi cũng thắc mắc bọn họ đã đi đâu: “Bọn họ sao…” Lam Vân Dương ngẩng đầu nói: “So với tôi thì bọn họ càng dũng cảm gan dạ hơn, đương nhiên đã tới nơi mà tôi không dám tới. Không thể không nói rằng lựa chọn của Đường Nạp Đức hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi vẫn cứ nghĩ răng hắn ta sẽ lâm trận bỏ chạy, nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng hắn ta lại tiếp tục đuổi giết cùng mọi người. Hi vọng bọn họ sẽ bình an trở về.”

Trương Thác im lặng không nói, nhưng vẫn tiếp tục gắp thịt dê ở trong nồi rồi bỏ vào miệng nhai nuốt.

“Được rồi, đám người Triệu Chính Khải cũng sẽ sớm đến đây thôi. Nói sang chuyện khác đi, việc tiếp nhận tâm trái đất, để hai nền văn minh lớn dung hợp với nhau cũng không hề dễ dàng. Nỗ lực suốt bao nhiêu lâu của tiền bối Lục Giả Hành cũng chỉ để làm cho việc này diễn ra chậm lại một chút mà thôi. Bàn tay đứng sau vẫn đổ thêm dầu vào lửa, chứng tỏ dã †âm của bọn họ không chỉ đơn giản là nền văn minh tâm trái đất, cái bọn họ thực sự muốn là cả trái đất”

Triệu Chính Khải và Sài Vạn Hoành cùng nhau đi tới, hai bên đi song song, ngoài ra còn có ngũ đại gia tộc và người phụ trách các gia tộc đó. Trừ Triệu Chính Khải ra thì tất cả những người còn lại đối xử vô cùng cung kính với Trương Thác. Địa vị của Trương Thác bây giờ đã hoàn toàn vượt qua các gia tộc, mà tất cả những điều đó đều do tự thân một mình Trương Thác nỗ lực đạt được, dùng một năm đấm đánh tới để thành công.

Mọi người ngồi lại với nhau biểu hiện cho đại diện các thế lực hàng đầu của mặt đất, ngoài ra thế lực của các quốc gia khác cũng không thể nào so sánh được với bọn họ.

“Được rồi, nếu đã có mặt ở đây rồi thì Hội Thần Ẩn lên tiếng trước đi. Sau này phải duy trì hòa bình thế giới như thế nào, các vị đã có dự định chưa?” Lam Vân Dương nhìn về phía Sài Vạn Hoành.

Những người này ngồi thảo luận với nhau, giằng co suốt mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc. Mà trong khoảng thời gian mấy tiếng đó, mỗi người đều đề xuất không ít biện pháp, nhưng vẫn giống như cũ còn sót quá nhiều lỗ hổng. Dù sao đi nữa việc dung hợp một nền văn minh mới đương nhiên sẽ rất khó khăn, thậm chí còn gian nan hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.

Không riêng đám người Trương Thác liên tục nghĩ ra những phương án khác nhau mà cùng lúc ấy, trong tâm trái đất, những người kia cũng đang đề xuất kế hoạch, hơn nữa bọn họ còn sốt ruột gấp rút hơn Trương Thác. Tình hình hiện giờ của tâm trái đất chỉ có những người đó là rõ ràng nhất, tộc Thú Nhân đã chuẩn bị tấn công đến trước cửa rồi.

Tâm trái đất, Thánh Thành trắng toát đã bị tàn phá đến mức sắp sụp đổ, khắp nơi đều là máu đen vương vãi trên tường thành. Thi thể của nhân loại chất đầy trên những vách tường đã bị phá vỡ. Thú Nhân phát ra tiếng rống giận kinh người, nhưng hai người Lãng Trung Hiếu và Thế Gia Khiêm đã kiệt sức từ lâu. Bọn họ là những người canh giữ phía tiền tuyến của chiến trường cổ đại, không cho bất cứ một Thú Nhân nào tiến vào bên trong nửa bước, bởi vì khi Thú Nhân đặt chân vào chiến trường cổ đại thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.

Cốc chủ Kiếm Cốc Kiếm Thanh Quân đã cầm kiếm phi đến, nhưng bà ta cũng bị thương không nhẹ, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, vì trong đám Thú Nhân có không ít cao thủ.

“Bạch Phát không thể tới rồi” Kiếm Thanh Quân chỉ nói một câu ngắn gọn.

Trong lòng Lãng Trung Hiếu và Thế Gia Khiêm đều trùng xuống.

Tâm trái đất rất loạn, loạn đến mức con người vốn không dám tưởng tượng, bốn khu vực lớn hoàn toàn sụp đổ, mà vào một buổi sáng nọ, thế giới thần thánh thống trị tâm trái đất hơn hai mươi năm qua lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngay cả bầu trời kia, cũng tựa như ngày càng u tối.

Cổ Lực Đơn mặc áo giáp sắt, cưỡi trên lưng Hắc Hổ, vẻ mặt anh ta dường như rất điên cuồng.

“Ở đâu thế, tìm cho tôi, tìm cho tôi! Nhất định phải tìm được cô ta!” Cổ Lực Đơn đang gào thét: “Cổ Cơ! Cô phải chết!

Cô nhất định phải chết!”