Con Rể Quyền Quý

Chương 2982



Chương 2982

Cổ Lực Đơn nhìn thoáng qua linh khí màu tím trên tay của anh rồi nói: “Tất nhiên nhưng anh là ngoại lệ. Anh chính là người mà tôi muốn hợp tác cùng. Như thế nào? Hợp tác với tôi rồi giúp tôi tìm ra Cổ Cơ và giết chết cô ta, nếu vậy thế giới này ngoại trừ tôi ra thì anh là người thứ hai có quyền định đoạt”

“Anh rất tự tin đấy!” Linh khí trên tay Trương Thác ngưng tụ thành dáng vẻ của thần kiếm: “Anh thật sự cho rằng mình có thể thống trị thế giới này sao?”

“Nếu tôi không thử, thì làm sao mà biết có thể hay không chứ?” Cổ Lực Đơn vươn vai, con hổ đen mà anh ta đang ngồi thè chiếc lưỡi đỏ tươi như máu ra.

Trương Thác gật đầu: “Vậy thì anh cứ thử xem”

“Được thôi” Cổ Lực Đơn lên tiếng.

Ngay khi từ “được” này vang lên, hổ đen phía dưới người anh ta hóa thành một luồng sáng, rồi xuất hiện trước mắt Trương Thác, sau đó mở to chiếc miệng như bồn máu muốn nuốt chửng anh.

Thần kiếm màu tím trong tay Trương Thác tỏa ra một luồng sáng rực rỡ, sau sau đó một hư ảnh khổng lồ hiện lên sau lưng anh, bóp chặt chiếc miệng đang mở to kia của hổ đen.

Cổ Lực Đơn vừa rồi còn ngồi trên lưng hổ đen, chợt xuất hiện sau lưng Trương Thác vào lúc nào không biết.

“Trương Ức Thùy lại đánh tiếp một lần nữa, lần trước anh nhường tôi, lần này thì tôi cũng sẽ nhường anh, như vậy chúng †a không ai nợ ai nữa, tôi không muốn chiếm lời của anh” Cổ Lực Đơn nói rồi tung một chưởng đánh vào sau lưng Trương Thác.

Trương Thác chỉ cảm thấy sau lưng trở nên nhẹ nhàng, lúc này hoàn toàn không sử dụng được linh khí quanh người, đúng một giây thời gian anh mới cảm nhận được sự tồn tại của linh khí một lần nữa, nhưng điều này cũng khiến Trương Thác toát mồ hôi lạnh.

Đạt tới trình độ này của họ, mọi chuyện đều có thể giải quyết trong nháy mắt, một giây đã rất dài rồi, lúc này nếu không thể sử dụng được linh khí, thì đó chính là một chú cừu non chờ bị giết mổ.

Khi Trương Thác lại nhìn thấy Cổ Lực Đơn một lần nữa, thì anh ta đã lại xuất hiện trước mặt anh rồi mỉm cười và nói: “Người anh em Trương Ức Thùy, hai chúng ta đã thanh toán xong xuôi, lân sau có thể đánh thật rồi ha ha ha!”

Cổ Lực Đơn cười lớn, sau đó xoay người nhảy lên lưng hổ đen lao về phía xa.

Mà bên dưới lúc này mười thú nhân cấp cao đang chiến đấu với đám người Thiên Nhã Trúc, chúng như thể nhận được mệnh lệnh nào đó đột nhiên ngừng giao tranh, sau khi đẩy lui đám người Thiên Nhã Trúc ra bọn chúng lao thẳng về phía xa.

Thú nhân đột ngột rời đi khiến cho Tôn chủ Thiên Nhã Trúc cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng làm cho họ thở phào nhẹ nhõm, chiến đấu cao độ như vậy khiến họ đã cảm thấy quá tải từ lâu.

Khi lũ thú nhân vừa rời khỏi thì mấy vị Tôn chủ này đã năm rạp trên đất, nhất là ba người Kiếm Thanh Quân, Lãng Trung Hiếu và Thế Gia Khiêm mở miệng thở hổn hển cùng với sắc mặt tái nhợt, họ vân không ngừng chiến đấu.

Còn đại quân thú nhân đã xếp hàng ngay ngắn từ lâu, cũng sẵn sàng xông pha chiến trường cổ xưa bất cứ lúc nào, lần lượt rời đi theo trật tự.

Trương Thác đáp xuống đất, nhìn mấy người Thiên Nhã Trúc với tâm trạng nặng nề. Thực lực mà Cổ Lực Đơn thể hiện khi nấy đã khiến anh cảm thấy nguy cơ rất lớn. Cho dù là ma nữ tự xưng là thần kia hay những thú nhân đến từ vực sâu, anh đều chưa từng nhìn thấy những thủ đoạn này của họ trước đây.

Thiên Nhã Trúc nhìn theo đám thú nhân đang rời khỏi, sau đó lại nhìn về phía Trương Thác: “Cậu nói gì với anh ta vậy?”

Trương Thác lắc đầu nhưng không hề nói gì cả.

“Tại sao chúng lại đột ngột rời đi thế?” Thế Gia Khiêm nhìn theo đám thú nhân kia.

“Kích thước cơ thể của chúng không thể chịu nổi thời gian ở lục địa này quá lâu” Lam Vân Dương đột nhiên lên tiếng.

Khi Lam Vân Dương nói, ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía ông ta.