Chương 3006
Mọi chuyện xảy ra lúc này sớm đã không còn nằm trong tầm lý giải của Trương Thác nữa, nhưng có một điều anh rất rõ đó là giữa anh và năm chiến linh kia đã có một sự liên kết chặt chế, thậm chí anh còn cảm nhận được năm chiến linh này đã có khả năng tự chủ suy nghĩ.
Trương Thác rất muốn biết nguyên nhân chuyện này là do đâu, nhưng Ma Nữ liên tục tấn công khiến anh không có cơ hội suy nghĩ.
Đấu với Ma Nữ, Trương Thác chỉ cần động thần một chút, năm gã chiến linh lập tức đồng loạt đánh về hướng cô ta.
Còn anh thì rút kiếm lao về phía Ma Nữ.
Trong không gian chật hẹp, cuộc chiến một chọi sáu, Ma Nữ căn bản không thể né đòn mà chỉ có thể cố hết sức chống trả lại đòn tấn công của Trương Thác cùng với năm gã chiến linh kia. Đáng tiếc là bà ta bị một kiếm của Trương Thác làm trọng thương, nếu không thì cuộc đấu này chắc chắn bà ta sẽ chiếm thế thượng phong, vì vốn dĩ Ma Nữ có năng lực tồn tại rất dai dẳng, chỉ cần quét một ánh mắt liền có thể khiến cho các cao thủ anh linh cách xa đến hơn một trăm mét không thể nhúc nhích. Nếu không vì bị thương nặng như vậy thì hôm nay Trương Thác khó mà có cơ hội xoay xở trong †ay của cô ta.
Năng lực của Ma Nữ đã hồi phục rất nhiều so với lúc trước ở núi Côn Sơn, cô ta đấu với Trương Thác cư nhiên lại chiếm ưu thế hơn, tuy bị sáu người tấn công cùng lúc nhưng cô ta vẫn chống trả rất nhẹ nhàng, thành thạo, thỉnh thoảng còn cười duyên mấy tiếng, lại còn thừa dịp trêu ghẹo Trương Thác.
Trương Thác càng lúc càng tăng tốc độ đi kiếm, anh bổ ra một đường kiếm ánh tím nhưng xen giữa lại có chút ánh đen mờ nhạt, một điều anh không ngờ đến đó là ở trong hang động chật hẹp tối om này lại toả ra từng đợt khí đen bao vây xung quanh người anh.
“Được rồi, không chơi với anh nữa” Đột nhiên, Ma nữ phất tay, ngay lập tức một trận cuồng phong ác liệt bốc lên trong hang động, từ người Ma Nữ bốc lên một luồng khí vô hình hung bạo cuộn chặt lấy Trương Thác, đồng thời đánh ngã năm gã chiến linh kia.
Trương Thác há mồm thở dốc, liên tục xuất chiêu khiến nội lực của anh bị hao tổn.
“Diệu nhật, ẩm nguyệt!”
Nhật Nguyệt ẩn hiện đằng nhau Trương Thác, nhưng vì bị ảnh hưởng bới hang động mà nhỏ đến đáng thương, chỉ bằng cái chậu rửa mặt.
Bóng tối trong hang động này quả thật rất kỳ dị, lúc diệu nhật xuất hiện vô cùng sáng và ấm áp nhưng lại bị bóng tối đó bao trùm, mà ẩm nguyệt vô tình lại càng thu hút nhiều khí màu đen kia tới bao vây xung quanh Trương Thác.
“Thần châu!”
Trương Thác niệm chú, ngay khi vừa niệm ra hai từ thần châu thì đằng sau anh lập tức hình thành một bóng dáng mơ hồ, mà năm gã chiến linh kia cũng hóa thành ánh sáng lung linh huyền ảo, chiến linh màu đen hóa thành một đôi giày bó, phụ thuộc vào bóng dáng hư ảo dưới chân, chiến linh màu đỏ, rồi màu trắng, đều hoá thành một đôi vòng tay, xuất hiện ở cổ tay của bóng dáng hư ảo, chiến linh màu vàng hoá thành một cái khiên, chiến linh màu đỏ hoá thành một thanh kiếm dài, còn chiến linh màu hồng nhạt thì lại hoá thành một giọt nước đọng lại trên chiếc khiên, tất cả đều tiêu tan.
Nhật nguyệt thu nhỏ lại, hoá thành hai tròng mắt.
Lấy chiến linh làm vũ khí!
Lấy nhật nguyệt làm đôi mắt!
Trương Thác nhìn Ma Nữ, lúc này đây, ý chí chiến đấu trong anh bốc lên ngùn ngụt.
“Đúng là một lũ sâu bọ, dám lấy trộm năng lực của thần linh, còn mơ mộng hão huyền có thể đối phó với thần linh sao!” Ma Nữ vung hai tay, duỗi đôi cánh sau lưng ra, cuồng phong trong hang động càng lúc càng mù mịt: “Đến đây, để tôi xem xem rốt cuộc anh có thể phát huy thần châu đến đâu, ngàn vạn lần đừng sỉ nhục thần vật!”
“Giết!”
Trương Thác phát ra tiếng gầm nặng nề, ngay lập tức, ba bóng dáng hư ảo hóa thành ánh sáng lung linh rồi tụ hợp lại cùng một chỗ.