Chương 3025
Gã đàn ông hơi hơi mỉm cười: “Mày nhìn bộ dáng hiện tại của mày xem, ở trước mặt bọn tao, giống như một con chó vậy, tức cười, mày tới đây tìm tổ binh, lại bị tổ binh đè ép, không có cách nào nhúc nhích, cái này thật đúng là buồn cười đó.”
Trong tay cô gái kia lóe ra hào quang, một thanh đao ngắn xuất hiện trong tay cô ta, cô ta lắc lư đao ngắn trong tay, đặt lên bả vai Trương Thác, sau đó đao ngắn của cô ta nhẹ nhàng vẽ một cái, quần áo trên vai Trương Thác xuất hiện một vết rách, có máu tươi từ trên vai anh chảy xuống.
“Chậc chậc chậc, cái này gọi là dê đợi làm thịt đúng chứ?”
Gã đàn ông nhìn Trương Thác: “Họ Trương kia, nói đi, Anh Linh lệnh ở đâu, nếu tâm trạng tao tốt, có thể tha cho mày một cái mạng, để mày có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn ở nơi này”
Đao ngắn trong ta Trương Thác lại xuất ô gái kia lại vẽ thêm một cái, trên vai lện vết máu.
“Miệng vẫn cứng lắm.” Cô gái lên tiếng, sau đó dùng sức đem đao ngắn kia đâm vào hõm vai Trương Thác, dùng sức xoay tròn.
Theo đao ngắn xoay tròn, máu tươi từ hõm vai Trương Thác chảy xuống rất nhiề “Hử?” Cô ta nhíu mày: “Không lên tiếng?”
Trong lòng cô ta khế động, đao ngắn đâm trên hõm vai Trương Thác đột nhiên biến dài, trực tiếp xuyên thủng hõm vai anh.
“Lên tiếng đi!” Cô ta vung cánh tay, lại quăng một cái tát lên mặt Trương Thác.
“Tôi bảo anh lên tiếng! Lên tiếng! Lên tiếng! Anh có nghe rõ không hả! Lên tiếng!”
Cánh tay cô ta không ngừng vung vẩy, hết cái tát này đến cái tát khác rơi xuống mặt Trương Thác, âm thanh thanh thúy kia không ngừng vang lên.
Sắc mặt của cô ta dần dần trở nên điên cuồng, lực độ trên †ay cũng không ngừng gia tăng, có thể nhìn thấy, mặt trên bàn tay cô ta, đã nổi lên hào quang, bạt tai của cô ta, đã bí mật mang theo khí mang.
“Tôi con mẹ nó bảo anh lên tiếng!” Cô gái kia một cước giẫm lên ngực Trương Thác.
Bởi vì Lưỡi hái bản mệnh tồn tại, làm cho bản thân Trương Thác một chút cũng không động đậy được, điều này cũng làm cho anh cảm nhận được chấn động càng lớn, thân thể căn bản không có chỗ giảm bớt lực.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi, từ trong miệng Trương Thác phun ra.
“Sư muội, được rồi” Gã đàn ông nhấc tay, ngăn cản động tác của cô ta.
Cô gái kia vốn đang điên cuồng, bởi vì một câu nói này của gã đàn ông, trong nháy mắt trở nên ôn hòa, giống như một con cừu nhu thuận vậy, đứng bên cạnh gã đàn ông.
“Này nói thế nào, cũng là truyền nhân của Lục Giả Hành, nhục nhã cậu ta như vậy, có thể có chút không cho Lục Giả Hành mặt mũi rồi” Gã đàn ông hơi mỉm cười: “Trương Thác, nếu không muốn thầy mày tiếp tục mất y thì nói ra Anh Linh lệnh ở chỗ nào, như vậy mọi người đều dễ chịu, đúng không?”
Trương Thác vẫn luôn không phát ra tiếng, lúc này chợt nói ra câu đầu tiên với đôi nam nữ Anh Linh Điện này: “Tôi khuyên các người, chạy mau.”
Chạy mau?
Nghe thấy lời nói của Trương Thác, một nam một nữ này, đồng loạt lộ ra vẻ mặt quái dị, hai người bọn họ liếc nhau một cái.
Gã đàn ông đột nhiên cười ra tiếng: “Họ Trương kia, mày nói cái gì? Tao nghe không nhầm chứ? Bảo bọn tao chạy mau?
Mày muốn bọn tôi chạy thế nào? Chạy đi đâu?”
“Thú vị” Cô gái kia trên mặt mang theo vẻ ngạo nghễ: “Ở cái văn minh này, còn không có tồn tại vai diễn nào có thể làm cho hai người chúng tôi chạy mau đâu.”
Trương Thác hơi lắc đầu: “Được rồi, các người đã hết cơ hội, chạy không thoát nữa rồi”