Chương 3030
“Tôi không thể giữ lại binh lính bởi vì tôi không có tổ binh của riêng mình. Ông già Lục, ông cho tôi lưu lại tổ binh thì nghĩ mình có được tất cả sao’ Trương Thác lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra, chiếc chìa khóa này chính là thứ mà thánh chủ đã giao cho anh.
Khi chiếc chìa khóa này xuất hiện thì tất cả tổ binh bên trong kho binh khí đều bắt đầu chuyển động, từng người từng người một nhanh chóng muốn thoát khỏi binh khí này, thế nhưng lại bị binh khí chế trụ một cách vững vàng.
Địa tâm, sau khi thú nhân rời khỏi đó, bóng người dần xuất hiện chính giữa đống hỗn độn đó càng lúc càng nhiều hơn.
Có người mượn cảnh loạn lạc này mà quật khởi, thành lập một thế lực cho riêng mình, tiếp nhận những người chạy nạn.
Những người không có chỗ nào để đi này đã kh…g còn hy vọng sống từ lâu rồi, khi một tổ chức nào đó xuất hiện bọn họ chỉ muốn chen chúc vào đó để nhận được sự sưởi Cũng không chỉ có một người nuôi hy vọng muốn thành lập thế lực cho riêng mình, bốn khu vực lớn ở thế giới ngầm hết thế lực này rồi tới thế lực khác quật khởi, bọn họ tranh giành nhau những thứ tài nguyên có hạn sau đó tái sinh ở thế giới ngầm.
Đứng trên những người bình thường có có một nhóm người siêu việt. Việc thế giới ngầm đại loạn như thế cũng không hề liên quan gì tới bọn họ cả, thậm chí bọn họ cũng không thèm quan tâm những người trong đó sống hay chết.
Ở chỗ sâu nhất trên trời có một cung điện, trong điện đó có rất nhiều người sinh sống, nam có, nữ có, trẻ có mà già cũng có. Bọn họ mặc những bộ trang phục đồng nhất với nhau, đi đi lại lại bên trong cung điện.
“Chết!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên trong cung điện, điều này khiến vẻ mặt của tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi, những người vốn đang đi đi lại lại trong cung điện nhanh chóng dừng bước, “Chỉ giết có một tên vô dụng thôi mà mất nhiều thời gian như thế! Ngay cả anh linh cũng chưa quay về nữa!”
“Giết người, giết cả anh linh! Đúng là to gan!”
“Phế sài! Phế Sài! Mau tiếp tục phái người đi xử lý tên họ Trương kia đi. Sau đó nhanh chóng đưa anh linh về, người nào xử lý được anh ta, lấy lại được anh linh thì người đó sẽ chính là chủ nhân cuối cùng của Anh Linh Điện!”
Vô số bóng người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Tòa thánh thành vốn là trung tâm ở khu vực ngày, luôn được người người sùng bái thế nhưng lúc này đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Một người đột nhiên xuất hiện từ đống phế tích đó, người phụ nữ đó đi tới chỗ đống hài cốt. Cô ta cảm thấy vô cùng quyến luyến vị trí này.
Ở chỗ bia đá bị nhuộm đen kia, cô ta nhìn thấy một cái tên, chậm rãi đọc lên: “Trương Thác…”
Thật ra thì tên của Trương Thác đã được khắc trong Thế giới thần thánh này từ rất lâu rồi.
Mà người đang đứng ở đây chính là Lạc Thiên Cơ, cô ta bây giờ cũng không còn là một tướng quân vạn người sùng kính nữa, cô ta của bây giờ vô cùng cô đơn.
Lạc Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn trời, bẩm bẩm: “Nhanh, tất cả mọi thứ hãy nhanh chóng kết thúc đi, hãy để thế giới này nhanh chóng khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu”
Lạc Thiên Cơ nói xong lại cúi thấp đầu: “Thiết Tăng Thiên Á à, dù có thế nào thì em cũng đừng bao giờ giống như chị, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại sự tiếc nuối mà thôi.”
Lạc Thiên Cơ ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt cô ta hiện lên nụ cười khổ.
“Mặc dù chúng ta có tuổi thọ dài hơn những người khác thế nhưng trở nên như thế thì cho dù có sống lâu thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu chứ? Cuộc sống thì phải sống chung với người mình thích thì đó mới là cuộc sống”
Lạc Thiên Cơ đang xúc động.
“Không ngờ một nữ thần như thế mà lại rơi vào tình cảnh khốn khó như thế này. Năm đó cô chính là người phụ nữ được săn đón nhất ở Thần Giới của chúng ta kia mà” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.