Chương 3032
“Cơ Thịnh Nhân, nhờ cả vào anh đấy!” Sắc mặt Khương Phát Thần cũng trở nên lạnh lùng, lớn tiếng kêu lên. Ông ta không đứng vững được nữa, có người nhanh chóng chạy tới đỡ ông ta.
“Yên tâm đi!” Cơ Thịnh Nhân hét lên, cả người ông ta nhanh chóng vọt tới tuyến đầu. Một chiếc búa lớn nhanh chóng xuất hiện sau lưng ông ta, lực sát thương của nó vô cùng to lớn, những thú nhân ở trong phạm vi mười mét nhanh chóng hóa thành những hạt bụi. Trong lúc đang chiến đấu, trước mặt Cơ Thịnh Nhân đột nhiên xuất hiện một chiếc quạt.
Nhờ tổ khí, loài người đã nhanh chóng chiếm được vị trí cao thì thế chỉ cần chiếm lĩnh toàn bộ những vị trí then chốt ở đây thì cũng có thể xem là bước vào giai đoạn thăng lợi đầu tiên!
Lúc này tinh thần của mỗi người đều dâng cáo, trong lòng bọn họ đều có một tổ khí.
“Xông lên!”
“Mau lên chỉ còn một chút nữa là tới điểm cuối cùng rồi!”
“Bạch Phi Vân!” Cơ Thịnh Nhân rống lên.
“Tới đây!” Sau lưng Bạch Phi Vân chính là một tấm khiên che chắn, ông ta nhanh chóng ném chiếc khiên này về trước, tấm khiên nhanh chóng đón gió tạo thành một bức tường thành to lớn.
Tấm khiên đó hóa thành một bức tường thành, nhanh chóng rơi xuống, ngăn đám thú nhân ở phía bên kia.
So bị tấm khiên ngăn cách, binh lực của đám thú nhân bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đám thú nhân cũng không còn lại mấy con”
“Cuối cùng mau làm thịt bọn chúng đi!”
Đoàn quân nhanh chóng rống lên, tất cả mọi người đều đồng loạt xông về phía trước, nhanh chóng nghiền nát mấy con thú nhân kia. Lúc con thú nhân cuối cùng ngã xuống, tất cả mọi thứ trở nên yên tĩnh lại.
Có người nhìn về phía trước mặt, thanh kiếm trong tay run rẩy. Bọn họ đã không còn bị khống chế nữa, trước mắt cũng không còn kẻ thù điều này khiến bọn họ không biết nên làm thế nào cho phải.
“Hôi”
Có người thở phào nhẹ nhõm, có người ngã ngồi xuống đất, mệt lả cả người.
Lâm Ngữ Lam đứng ở vị trí cao nhất, thanh kiếm trong tay cô đã gấy thành hai khúc. Máu tươi đọng lại trên người cô, cô quay đầu nhìn một chút.Trên đường tới được đỉnh cao này hoàn toàn phải trả giá bằng máu thịt, con đường này hoàn toàn không hề có đường tắt.
Nhìn thi thể rơi trên đường, bọn họ không thể đứng dậy được nữa.
Nhưng trên thực tế, bất kể là thú hay con người, không có đúng sai ở cả hai bên, một số chỉ là khác nhau về lập trường.
“Chúng ta, có vẻ như đã thắng” Sài Vạn Hoành nhìn vào những đỉnh cao chỉ huy nơi không còn con thú.
“Đúng” Triệu Chính Khải đi sau Sài Vạn Hoành, ông ta sờ túi, nhưng chỉ lấy ra một hộp thuốc lá rỗng.
“Không dễ đâu” Lam Vân Dương cầm hai bên trái phải Khương Phát Thần và Cơ Thịnh Nhân sắc mặt tái nhợt, hai người đóng vai trò trọng yếu trong trận chiến này, nhưng di chứng để lại cũng vô cùng rõ ràng, hiện tại bọn họ đều suy yếu đứng còn không vững.
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng đã giữ được cái này rồi” Đông Phương Tây Ngộ, lão tổ nhà Đông Phương, bước tới, quỳ trên độ cao chỉ huy này và nhìn lên bầu trời: “Tổ tiên, chúng con, đã không làm xấu mặt ông”
Lão tổ nhà họ Tân cũng đến quỳ xuống.
“Các anh, chúng ta” Triệu Chính Khải xoay người, nhìn không ít binh lính tản ra xung quanh, hít sâu một hơi, thở ra hai chữ: “Đã thắng!”
Chiến trường im lặng, nhưng vài giây sau, tiếng vang hưng phấn ngút trời “Thắng lợi!”
“Chúng ta đã giành chiến thắng!”
“Chúng ta đã thắng! Chúng ta thực sự đã thắng!”
Đây là lần đầu tiên trong vô số trận chiến giữa quân đội con người và loài thú, một chiến thắng thực sự ý nghĩa, sự khích lệ tinh thần mà nó mang lại thật phi thường.