Con Rể Quyền Quý

Chương 3038



 

Chương 3038

Như họ đã nói, chỉ cần một ngày quân xâm lược chưa hoàn toàn bị tiêu diệt thì bọn họ sẽ không bao giờ trở vê quê hương của mình!

Họ nhất định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng ở trên chiến trường này.

“Mọi người, tôi nghĩ vấn đề này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn” Triệu Chính Khải nói.

“Triệu Chính Khải, ông nói vậy là có ý?” Đạo sĩ lập tức quát lớn.

Đối mặt với trách móc của đạo sĩ, Triệu Chính Khải không nói gì cả, ông ta vẫn kiên trì với quan điểm của mình, không vì cái gì khác, chỉ vì người của đạo quán Ngọc Hư này, biểu hiện thật sự quá mức cổ quái.

“Triệu Chính Khải, ông tới đây, tôi có lời muốn hỏi ông”

Cung Diệp Vấn đạo nhân gọi Triệu Chính Khải.

Triệu Chính Khải vẫn đứng ở đó.

Cung Diệp Vấn đạo nhân lông mày khẽ cau lại: “Triệu Chính Khải, sao vậy, ngay cả sư thúc cũng không để vào mắt rồi sao?”

“Không dám” Triệu Chính Khải chắp tay, đi về phía Cung Diệp Vấn đạo nhân.

Mà Cung Diệp Vấn đạo nhân, lại đi về phía sau chiến trường, vừa đi vừa nói: “Triệu Chính Khải, tôi thấy ông lên làm cái chức gọi là tổng chỉ huy này, càng lúc càng bành trướng rồi đấy.

Mà ở một bên khác, đạo sĩ vừa mới nói chuyện kia, lại chọn ba mươi tên binh sĩ thân hình cao lớn, lệnh cho bọn bọ thay áo giáp Châu Âu kia.

Hiện tại Triệu Chính Khải không ở đây, cho dù các thủ lĩnh của thế lực lớn khác, cũng không có cách nào ngăn cản hành vi của tên đạo sĩ này.

Ba mươi tên binh sĩ, trang bị chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của đạo sĩ, chờ xuất phát.

Lúc tên đạo sĩ kia chuẩn bị xuất phát, đột nhiên nhìn thấy Lâm Ngữ Lam tay cầm trường thương đứng ở cách đó không xa, khóe ng tên đạo sĩ treo lên một nụ cười quái dị, lên tiếng nói: “Lâm tướng quân, trên chiến trường này, cũng không thể không có chỉ huy, lần này tuy là đạo quán Ngọc Hư tôi chủ đạo, nhưng vẫn phải có một thủ lĩnh mới phải.”

Ý của đạo sĩ này rất rõ ràng, đơn giản là muốn Lâm Ngữ Lam đi cùng.

Làm một trong số các chủ soái, hiện tại đạo sĩ kia đưa ra yêu cầu muốn cùng Lâm Ngữ Lam tiến về phía trước, nhìn những quân sĩ tinh thần chiến đấu cao ngất kia, Lâm Ngữ Lam không có cách nào lựa chọn từ chối, cô gật gật đầu, mặc lên khôi giáp thuộc về chính mình, nắm chặt trường thương trong tay.

“Vậy thì đi thôi, thú nhân bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích, chúng ta không nên chậm trễ thời gian” Đạo sĩ lên tiếng, mang theo người xuất phát.

Trên chiến trường, sương mù che phủ, mà ở phía sau tường thành to lớn bên kia, ai cũng không biết, thú nhân đang chuẩn bị cái gì.

Mà bởi vì liên quan tới thời gian, Bạch Phi Vân có khả năng không chế tổ khí sản sinh năng lượng càng lúc càng nhỏ, lá chắn ngăn cách giữa con người và thú nhân, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện lỗ hổng, hiện tại việc bọn họ muốn làm, là xem xét cái lá chắn này.

Dưới sương mù bao phủ, mấy chục mét phía trước cái gì cũng nhìn không rõ, dưới sự dẫn dắt của Lâm Ngữ Lam, tiểu đội ba mươi người này, cẩn thận tiến về phía trước.

Đạo sĩ đi ở phía cuối đội ngũ, nhìn ba mươi mốt người trước mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nhánh tiểu đội này đi dọc theo lá chắn, một đường đi hơn nửa tiếng, sau lưng bọn họ, đã không nhìn thấy quân đội loài người nữa rồi.

“Dừng lại!” Đạo sĩ đột nhiên lên tiếng.

Giọng nói của đạo sĩ vừa ra, mọi người lập tức nhanh chóng quan sát bốn phía, trong lòng lúc nào cũng đề phòng thú nhân.

“Lá chắn an toàn!”

“Xung quanh an toàn!”

“Không có quân mai phục!”

“Kia có cỏ dại, cần kiểm tra”