Con Rể Quyền Quý

Chương 3042



Chương 3042

Phía sau lỗ hổng kia, là lãnh địa của đại quân thú nhân.

Đạo sĩ đứng ở chỗ lỗ hổng, nhìn phương hướng Lâm Ngữ Lam chạy trốn, lẩm bẩm nói: “Cô sống không nổi rồi, người đâu, mặc khôi giáp vào, đi với tôi!”

Đạo sĩ nói xong, ba mươi tên binh sĩ thú nhân đi ra, mặc áo giáp của binh sĩ loài người vào, sau đi đội mũ lên, căn bản nhìn không ra có cái gì khác biệt, đây cũng là lý do vì sao trước đó đạo sĩ muốn ba mươi binh sĩ thân hình cao lớn, ông ta vốn là muốn treo đầu dê bán thịt chó.

Thấy ba mươi tên binh sĩ thú nhân đã chuẩn bị hoàn tất, đạo sĩ vung bàn tay to lên: “Đi, theo tôi trở về”

Lúc đạo sĩ mang theo đám binh sĩ thú nhân này trên đường trở về, một bóng người chắn trước mặt bọn họ, chính là Cuồng Sĩ.

“Đứng lại” Cuồng Sỉ lên tiếng.

Đạo sĩ theo bản năng đứng sững lại, bây giờ trong lòng ông ta có quỷ.

Cưồng Sỉ tiến lên phía trước, ánh mắt đánh giá đạo sĩ cùng với ba mươi tên binh sĩ thú nhân mặc áo giáp loài người này.

Đạo sĩ hiển nhiên có chút khẩn trương, ông ta biết người này có thực lực rất mạnh.

Cuồng Sỉ sau khi quét qua một vòng xong, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo: “Lâm tướng quân đâ Đạo sĩ lắc lắc đầu: “Phía trước xuất hiện lỗ hổng, Lâm tướng quân đi thăm dò rồi, nhưng chậm chạp chưa có quay lại, chúng tôi hoài nghi có thú nhân mai phục, nên nhanh chóng trở về báo cáo tình huống!”

“Nói láo!” Cuồng sỉ đột nhiên vung cánh tay, quăng một cái tát lên mặt đạo sĩ.

Đạo sĩ bị một cái tát này đánh cho mông lung.

“Lâm tướng quân há là người không thấy được việc lớn, đừng cho là tôi không biết trong lòng mấy lão đạo sĩ các ông đang nghĩ cái gì, Lâm tướng quân nếu gặp phải chuyện gì, những lão đạo sĩ các ông, một người cũng đừng mong sống!”

Sau khi Cuồng Si nói xong, nhanh chóng chạy về phía trước, ông ta không ý thức được sự khác thường của đạo sĩ và những binh sĩ phía sau, trong lòng ông ta, chỉ có sự an nguy của Lâm Ngữ Lam.

Đạo sĩ thấy Cuồng Sỉ đi rồi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông †a sờ sờ mặt mình, giọng căm hận nói: ‘Sớm muộn gì cũng muốn cái mạng của mày, đi!”

Đạo sĩ mang theo ba mươi tên binh sĩ, trở về giữa phương trận loài người.

Lúc này, Triệu Chính Khải còn chưa trở lại, Lam Vân Dương lưu lại chỗ này, trù tính toàn cục, làm chuẩn bị trước chiến đấu.

Việc đầu tiên mà người bảo vệ làm sau khi trở lại chính là báo lại những thứ liên quan tới lổ hổng kia, sau đó đưa hơn ba mươi tên thú nhân tới một nơi thống nhất.

Lâm Vân Dương ở nơi tiền tuyết chỉ nhận được tin tức rằng bức bình phong ở khu vực tiền tuyết xuất hiện lổ hổng. Còn về chuyện Lâm Ngữ Lam chưa trở về, ông ta không nhận ra được việc này. Trên chiến trường có nhiều người như thế, không có bất kỳ người nào còn tâm tư để chú ý tới một người.

“Chuẩn bị sẵn sàng!” Lam Vân Dương lên tiếng: “Báo cho Bạch Phi Vân bảo ông ấy đi nghỉ ngơi một chút đi, sắp tới phải canh cho chúng ta đấy!”

Bạch Phi Vân lúc này đạt tới giới hạn của mình, ông ta bây giờ cũng chỉ đang chống đỡ bằng nghị lực và ý chí của mình mà thôi.

Quân đoàn của loài người xếp hàng một cách ngay ngắn, người nào người nấy đều để chuẩn bị tinh thần chiến đấu.