Chương 3044
Lớp sương mù dày đặc cũng dần tan đi, mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn trước mặt Cổ Lực Đơn. Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng có lợi hơn cho anh ta.
Lâm Ngữ Lam đang núp sau lưng một cây đại thụ, cô cố gắng đè nén hơi thở của mình, che đi vết thương trên cánh tay mình. Cô biết cho dù là chỉ là một chút mùi hương của máu tươi cũng có thể thu hút sự chú ý của đám thú nhân kia.
Tiếng hò hét ở phía xa truyền thẳng vào tai Lâm Ngữ Lam, cô biết cho dù bây giờ cô có quay trở lại thì cũng đã trễ rồi, vì thế bây giờ việc bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Sự thiêu đốt huyết mạch đã trở thành một gánh nặng cực kỳ lớn trên vai Lâm Ngữ Lam, thậm chí ý thức của cô đã dần trở nên mơ hồ, thanh kiếm mà cô đoạt được từ chỗ đám thú nhân kia cũng đã xuất hiện vô số lỗ thủng.
Con hổ màu đen bên cạnh Cổ Lực Đơn thè chiếc lưỡi đỏ thẫm của mình ra, ánh mắt sắc bén đang tìm kiếm con mồi.
Chỉ một lúc sau, con hổ đen nhảy lên, chạy thẳng về phía cây đại thụ mà Lâm Ngữ Lam đang nấp. Cây đại thụ cao hơn mười mét này lại tách ra thành năm sáu mảnh dưới móng vuốt của con hổ đen kia. Lâm Ngữ Lam nhanh chóng chém một nhát, cả người cô nhanh chóng vọt tới trước.
“Chúng ta có thể nói chuyện hợp tác, so với những người khác thì tôi muốn hợp tác với Trương Thác hơn” Cổ Lục Đơn giơ thanh kiếm, không nhanh chóng chậm đặt ra sau lưng mình. Anh ta chắc chắn rằng mình có thể xử lý gọn Lâm Ngữ Lam, bởi vì hướng mà Lâm Ngữ Lam chạy đến chính là chỗ trung tâm. Nơi đó đã trở thành địa bàn của thú nhân từ lâu rồi.
Lâm Ngữ Lam cũng không quan tâm những gì Cổ Lực Đơn nói, ánh mắt cô khóa chặt mọi hướng, bước chân không ngừng lại.
“Đi, mau bắt cô ta về đây” Cổ Lực Đơn ra lệnh cho con hổ đen.
Con hổ đen kia phát ra tiếng gầm gừ, dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía Lâm Ngữ Lam.
Ngay lúc con hổ đen kia chạy nước rút tới, một thân cây to lớn đột nhiên lao đến chỗ của con hổ đen. Thế của thân cây đó vô cùng mạnh mẽ, hất văng con hổ đen ra xa hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất thì lăn vài vòng rồi mới ngừng lại.
Sau khi con hổ đen ổn định lại thì há to cái miệng đỏ tươi như chậu máu của mình, phát ra tiếng gầm gừ to lớn.
Thân hình cứng rắn như cây cột điện của Cuồng Si nhanh chóng đứng chắc trước mặt Cổ Lực Đơn.
Nhìn thấy Cuồng Si, Cổ Lực Đơn nhanh chóng cau mày, anh ta vô cùng kiêng dè mỗi khi đứng trước mặt người này.
Cuồng Sỉ xuất hiện, không nói câu nào thế nhưng ý tứ của ông ta lại vô cùng rõ ràng. Có ông ta ở đây thì Cuồng Si và con hổ đen kia không thể nào đi đâu được.
Con hổ đen phát ra tiếng gầm gừ, chuẩn bị tấn công Cưồng Sỉ thế nhưng đã bị Cổ Lực Đơn ngăn lại.
Cổ Lực Đơn giơ thanh trường đao trong tay lên lau chùi vết máu, sau đó bày ra tư thế chiến đấu. Mặc dù ông ta kiêng ky người này thế nhưng cũng không đồng nghĩa với việc anh ta sợ, anh ta chính là vua của đám thú nhân kia.
Cuồng Si không mang theo vũ khí, bởi vì đối với ông ta hai cú đấm chính là vũ khí tốt nhất.
Hai bên cũng không có dư thời gian để nói nhảm.
Cổ Lực Đơn và con hổ đen gần như động đậy cùng một lúc, một trái một phải nhanh chóng lao thẳng về phía Cuồng Sĩ.