Chương 3046
Nếu như nói chiến trường này chính là một bàn cờ lớn thì bây giờ đội quân loài người đang chiếm một tích lớn hơn đội quân thú nhân. Hơn nữa họ còn dùng tốc độ từ từ để tiến vào đó thế nhưng mọi người đều biết kiểu kéo dài thời gian này cũng không được bao lâu. Cũng không có cách nào có thể vận dụng được trong một thời gian quá dài. Sau khi ánh sáng của tổ khí tiêu tán đi thì mọi thứ còn lại đều dựa cả vào bản thân họ. Thế nhưng tình hình lúc này có thể nói là đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Dưới tác dụng của hai tổ khí, nhóm tiên phong của loài người cùng với chủ tướng tinh anh giống như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim của đội quân thú nhân, nhanh chóng ra tay giết hết đám thú nhân kia.
“Tiếp tục đi!” Triệu Chính Khải lại lớn tiếng hét lên.
Khương Phát Thần gật đầu, những vùng sông núi này đều chính là khu cấm địa của đám thú nhân kia.
Địa Giang Đồ đang treo lơ lửng kia nhanh chóng lao thẳng về phía đội quân thú nhân, ngay lúc Địa Giang Đồ kia định sẽ †ỏa sáng một lần nữa thì luồng sáng trên bầu trời đột nhiên trở nên u ám.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Triệu Chính Khải nhướng mày, uốn người nhìn một cái. Lúc này ông ta chỉ thấy Khương Phát Thần được người người bảo vệ lại đang một một thanh đao đâm trúng mà đứng sau lưng ông ta lúc này chính là một tên tộc nhân, người tên đó được bao trùm bởi một một áo giáp, không nhìn thấy rõ mặt mũi.
Khương Phát Thần phun ra một ngụm máu tươi, Địa Giang Đồ trên trời rơi xuống mặt đất, Khương Phát Thần lúc này cũng không thể thúc giục Địa Giang Đồ được nữa.
Còn bên phái Cơ Thịnh Nhân, lúc ông ta vừa định thúc giục cây búa máu thì bị người đứng sau đâm một nhát. Nhát dao này kéo dài từ bên vai trái của Cơ Thịnh Nhân tới vai phải, vết thương này sâu tới mức có thể nhìn thấy xương trắng bên trong. Cơ Thịnh Nhân còn chưa kịp phản kháng lại thì đã bị hai thanh kiếm kề vào cổ. Người làm những chuyện này với Cơ Thịnh Nhân cũng chính là hai tên binh lính mặt giáp.
“Các người làm gì thế! Điên hết rồi sao?” Triệu Chính Khải hét lên một tiếng.
“Ha ha, nếu không có hai người bọn họ thì hai người các người cũng chẳng chịu nổi một kích” Một tên tướng quân bên phía đám thú nhân dưới dã thú nhanh chóng xông tới.
Đúng lúc này một binh lính đang đỡ Cơ Thịnh Nhân tháo chiếc mũ sắt trên đầu xuống, để lộ ra gương mặt của một tên thú nhân, điều này nhanh chóng khiến mọi người biết được chuyện gì đang xảy ra.
Binh lính thú nhân đã sớm mai phục ở giữa đội quân loài người, hơn nữa loài người lại không hề biết một chút gì về chuyện này.
“Cứ đánh tiếp đi, mạng của hai người họ sẽ không còn nữa đâu” Tướng quân thú nhân cười nhạt lên tiếng.
Sắc mặt Triệu Chính Khải trở nên vô u ám, ông ta giơ một lá cờ lên, đây chính là là cờ chỉ huy. Một khi cờ này được phất lên thì cũng đầu nghĩa với việc yêu cầu ngừng chiến tranh.
Mà cũng nhờ tổ khí mà lúc này Triệu Chính Khải và đội quân tiên phong đã tiến vào chính giữa đội quân thú nhân. Thế nhưng lúc này tổ khí lại gặp trục trặc, lúc này Triệu Chính Khải và đội quân tiên phong đã bị đoàn quân thú nhân vây quanh.
Ưu thế của đội quân loài người đều đã biến mất trong thời khắc này, Triệu Chính Khải cũng không biết làm gì mới phải, cũng không biết đội quân thú nhân này định sẽ lại tiến vào lúc nào.
Trong lúc Triệu Chính Khải đang cảm thấy vô cùng nghi ngờ thì tên tướng quân thú nhân kia lại cười to.
“Ha ha ha! Đạo sĩ Ngọc Hư, lần này chúng ta hợp tác vui vẻ!”