Con Rể Quyền Quý

Chương 3056



Chương 3056

“Mồm mép nhanh nhảu lắm!” Đoạn Vân Long hét lên một tiếng, muốn lần nữa hô binh áp đảo, dùng chùy thiết trong tay đập cho Toàn Cảnh Thiên biến thành một mớ thịt.

Liên tiếp tấn công hai chiêu, Toàn Cảnh Thiên liên tục lùi lại phía sau, đương nhiên là không đấu lại rồi.

“Người này rất mạnh” Lam Vân Dương nhìn chằm chằm vào Đoạn Vân Long: “Ít nhất, mạnh hơn chúng ta, thằng nhóc mập này, chống đỡ không được bao lâu nữa”

Triệu Chính Khải nhìn Đoạn Vân Long, nói: “Có thể tùy tiện lấy tổ binh ra, có cách trì binh, ôn hiểu bao nhiêu về tâm trái đất? Có thể đoán ra được thân phận của ông ta không?”

“Đại khái có thể liên tưởng ra được một chút” Lam Vân Dương nói, ánh mắt ngưng trọng: “Nếu bọn họ cũng đứng về phía thú nhân, chứng tỏ, ngày đó thật sự sắp đến rồi”

“Đến cũng tốt.” Triệu Chính Khải đột nhiên mỉm cười: “Thế cục bây giờ đã loạn tới mức này rồi, chỉ bằng đặt mọi chuyện lại với nhau, Anh Linh Điện, kể từ khi có sự tồn tại của họ, vốn dĩ nơi này đầy rãy những thứ kỳ lạ rồi, chính là như thế”

“Anh Linh Điện và đạo quán Ngọc Hư liên thủ, muốn đối phó thật không dễ dàng” Lam Vân Dương lắc đầu.

“Dễ hay không cũng phải đánh” Triệu Chính Khải hít sâu một hơi: “Đạo quán Ngọc Hư có một số người nhất định muốn chết, cũng nhất định sẽ chết, cho dù tôi không làm, Trương Thác cũng sẽ làm! Tôi không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Ngữ Lam thật sự xảy ra chuyện gì, hâu quả sau đó sẽ như thế nào”

Trong lúc Lam Vân Dương và Triệu Chính Khải đang nói chuyện, Toàn Cảnh Thiên và Đoạn Vân Long lại đánh tiếp mười chiêu, lúc này Toàn Cảnh Thiên đã sớm rút lui ổn định rồi, trên người toàn là bụi, không còn nhìn thấy dáng vẻ oai hùng hiên ngang ban nãy nữa.

Đoạn Vân Long cầm chùy thiết trong tay, nhìn Toàn Cảnh Thiên, từ từ đi về phía anh ta.

“Mẹ nó, đánh ông mập đây cũng được, nhưng mà trước mặt nhiều người như thế không cho tôi thể diện gì cả, tôi nói cho ông biết, tôi tức giận rồi!” Toàn Cảnh Thiên chống cây côn trên mặt đất, anh ta ngồi xếp bằng, giống như cao tăng đang thiền định vậy, trong miệng lại lẩm bẩm gì đó.

Bên cạnh Toàn Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện một luồng gió mạnh, áo choàng trên người anh ta cũng bay phần phật trong gió, cái đầu béo đó, vốn dĩ mới mọc ra mấy cọng tóc, tự nhiên rụng xuống, lộ ra vết giới ba mà trước đây Phá Quân châm cho anh ta.

Toàn Cảnh Thiên đột nhiên mở mắt ra, hai mắt của anh ta, dường như có luồng kim quang phát sáng!

“Tôi hói rồi, cũng mạnh lên rồi!”

Toàn Cảnh Thiên lại đưa tay ra, năm chặt cây côn phía trước, trong lúc anh ta cầm lấy cây côn, một cỗ khí vô hình lấy anh ta làm trung tâm mà tỏa ra xung quanh, khiến Đoạn Vân Long đang định đi về phía anh ta cũng vô thức dừng lại.

“Huyết mạch thức tỉnh rồi sao” Đoạn Vân Long nhìn Toàn Cảnh Thiên: “Cho dù huyết mạch có thức tỉnh thì làm sao, có một số khoảng trống là không thể lấp đầy được!”

Đoạn Vân Long nhảy lên, vung đại chùy trong tay nện về phía Toàn Cảnh Thiên.

Toàn Cảnh Thiên chỉ phất nhẹ cây côn trong tay, thì đã có thể bật tung cây chùy thiết đang lao tới của Đoạn Vân Long, sau đó xoay người, cơ thể mập mạp của anh ta bỗng chốc trở nên vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, côn vắt ngang eo, dùng lực đánh ra, đánh một cú nặng nề vào lưng của Đoạn Vân Long.

Cả người Đoạn Vân Long chao đảo một hồi, mới ổn định lại, vừa muốn phản công, thì Toàn Cảnh Thiên lại tấn công lần nữa, cây côn đánh trúng cổ tay của Đoạn Vân Long, khiên cây chùy thiết trong tay Đoạn Vân Long xém chút rời khỏi tay.