CHương 3061
Trương Thác đứng giữa không trung, ánh mắt anh quét về phía dưới, lên tiếng lần nữa.
“Nhưng người đang cầm binh khí nghe lệnh tôi!”
“Nghe đây!”
Tất cả những người cầm tổ binh trong tay đều đồng loạt lên tiếng đáp lại.
Trương Thác đưa tay chỉ về phía tướng quân của đám thú nhân, lên tiếng quát lớn: “Dùng những tổ binh trong tay mọi người chém giết hết đám thú nhân này!”
Hơn hai mươi tổ binh đang có trên chiến trường này đều đồng loạt phát ra ánh sáng.
Triệu Chính Khải cầm chặt thanh giản trong tay, đưa mắt nhìn đạo sĩ Ngọc Hư ở phía kia: “Ông đây đã không nhịn được muốn ra tay từ lâu rồi!”
“Giết!”
Một tiếng la hét vang lên, hơn hai mươi tổ binh đồng loạt phát ra ánh sáng, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đội quân nhân tộc dưới sự hướng dẫn của hơn hai mươi tổ binh này, khí thế bừng bừng nhanh chóng lao thẳng về phía đội quân thú nhân ở phía kia!
Đúng vậy chính là nghiền ép!
Khi hơn hai mươi thanh tổ binh đồng loạt phát ra uy lực, trên chiến trường cổ này, đám thú nhân chắc chắn cũng không còn cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Đoạn Vân Long cầm cây búa lớn trong tay, ông ta cũng không tham gia cuộc chiến này. Ông ta biết rõ, cho dù ông ta có mạnh mẽ tới mức nào thì thì dưới sự tấn công của hai mươi tổ binh này thì ông ta cũng không có cách nào có thể chống lại được. Huống chỉ bây giờ ông ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sau khi Trương Thác ra lệnh, ánh mắt anh nhanh chóng nhìn về phía Đoạn Vân Long đang ở phía dưới.
Đoạn Vân Long cũng đang đưa mắt nhìn Trương Thác.
Khóe miệng Trương Thác cong lên, anh đưa tay ra, lưỡi hái màu đen dưới đất trở nên run rẩy, sau đó nó bay vút lên không trung rồi rơi vào tay Trương Thác.
Ngay lúc Trương Thác đón được chiếc lưỡi hái kia thì một luồng ánh sáng màu đen quấn quanh cổ tay anh. Hơn nữa nhanh chóng lan ra toàn thân anh, cho đến khi đi đến cổ của Trương Thác, ánh sáng màu đen kia mới ngừng lại. Luồng ánh sáng này trông như một ngọn lửa màu đen.
Con ngươi Trương Thác nhanh chóng biến thành màu đen, Trương Thác cầm lưỡi hái lên, đưa mắt liếc nhìn Đoạn Vân Long đang đứng bên dưới, lên tiếng: “Phó điện chủ của Anh Linh Điện, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi: “Cậu cho rằng lấy được tổ binh thì muốn làm gì thì làm sao?” Đoạn Vân Long siếc chặt cây búa lớn trong tay, sau đó ông ta đột nhiên nhảy lên lao thẳng về phía Trương Thác, tốc độ của ông ta vô cùng nhanh chóng, ông ta giống như ảo ảnh trong mắt người khác.
Thế nhưng trong mắt Trương Thác.
“Quá chậm”
Khi Đoạn Vân Long xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thác, anh dửng dưng nói ra mấy chữ này.
“Cái gì!” Con ngươi Đoạn Vân Long đột nhiên co rút một cái, chẳng biết từ bao giờ mà lưỡi hái sắc bén kia đã đến sau eo của ông ta. Lưỡi hái này chỉ cần di chuyển nhẹ nhàng một chút thì đã có thể chém rách eo của Đoạn Vân Long.